Phụ trách: Vô Tà Team
Không biết qua bao lâu, người trung niên kia mới tỉnh.
Thấy mấy tên hố mình, lại muốn bất tỉnh.
Lâm Bắc Phàm tát cho hắn ta một cái để tỉnh lại: “Đừng ngủ! Ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi, còn ngủ nữa là ném ngươi xuống đấy!”
Người trung niên nọ rốt cuộc không giả bộ ngủ nữa, mơ mơ màng màng tỉnh lại, giận dữ bất bình nói: “Không biết chư vị vì sao lại muốn trêu đùa ta? Chẳng lẽ thấy ta làm trò nực cười lắm sao?”
“Ta còn đang muốn hỏi ngươi đấy, vì cái gì vừa thấy mặt đã muốn tấn công chúng ta?” An Khả Hân hỏi.
“Ta tưởng mấy người là yêu quái!” Người trung niên thở dài: “Từ sau khi Xá Lợi Phật chết, mấy năm qua Tà Thần trỗi dậy, trăm họ khổ không thể tả. Cho nên, vừa thấy được các ngươi thì cho là yêu quái khổng lồ đến quấy phá, thế nên mới ngay lập tức rút kiếm truy sát. Ai ngờ lại là… một sự hiểu lầm!”
“Hóa ra là thế.” Mọi người bừng tỉnh.
Người trung niên đứng lên, hai tay chắp lại: “Tại hạ Yến Xích Hà, dám hỏi tôn tính đại danh của chư vị anh hùng?”
Nhóm người Lâm Bắc Phàm tự giới thiệu mình.
“Hóa ra các người đều là dị nhân từ bên ngoài đến. Chẳng trách kì lạ như vậy, thất kính, thất kính!” Yên Xích Hà tâng bốc, trong giọng nói có chút ít lạnh nhạt: “Không biết chư vị có quan hệ thế nào với Quang Minh chi chủ?”
“Quang Minh chi chủ?” Nhóm người Lâm Bắc Phàm nhìn nhau. Bọn họ đều nghĩ đến một người, chính là kẻ nhân tộc tên Quang Minh, tên nhân tộc ghê tởm đánh lén bốn vị Tôn giả.
Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng ta và hắn ta đều đến từ ngoại giới. Trước mắt, chúng ta đang tìm hắn, bởi hắn ta là kẻ tội ác tày trời. Hắn ta từng đánh lén muội muội ta, chúng ta muốn tìm hắn để tính sổ.”
“Hóa ra là kẻ thù.” Yến Xích Hà thả lỏng một chút nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác.
“Quang Minh chi chủ rốt cuộc đã làm gì, nghe giọng ngươi chán ghét đến thế?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Nào chỉ là chán ghét, nếu như có cơ hội, ta còn hận không thể lấy kiếm mình đâm vào ngực hắn ta!” Yến Xích Hà ghét ác như kẻ thù, nói.
Sau đó, Yến Xích Hà giới thiệu cho mọi người biết về Quang Minh chi chủ.
Sau khi Xá Lợi Phật chết không lâu, Quang Minh chi chủ đến, tên thật và lai lịch thì không ai biết, nhưng hắn tự xưng Quang Minh, ý là Xá Lợi Phật bỏ mình, hắn ta phụng ý chỉ của Thần mang đến ánh sáng quang minh.
Sau, nhờ vào thần tích mấy lần nên lấy được sùng bái và tín ngưỡng của mọi người, lên làm quốc sư của các quốc gia.
Vốn tưởng sau khi có Quang Minh chi chủ, mọi người có thể lại một lần nữa được yên ổn và hòa bình.
Nhưng thực tế không phải vậy. Sau khi hắn ta lên làm quốc sư, thế giới này thay đổi, xuất hiện rất nhiều tai ương. Yêu vật hoành hành, quỷ quái xuất thế, tà thần làm hại nhân gian.
Quang Minh chi chủ nói đây là trừng phạt của trời cao đối với mọi người, bởi vì tín ngưỡng của họ không đủ kiên định.
Sau khi thu được tín ngưỡng từ mấy trăm tỉ dân của các nước, Quang Minh chi chủ phái ra Quang Minh vệ cường đại, trừ gian diệt ác, tru diệt quỷ quái tà thần, cũng cố chính nghĩa nhân gian, bảo vệ hoà bình thế giới.
Hơn nữa lại còn xung phong đi đầu, chiếm được sự kính yêu từ trăm nước.
Yến Xích Hà vốn cũng rất sùng kính Quang Minh chi chủ, hơn nữa còn nguyện ý làm thanh kiếm trong tay hắn ta, vượt đủ mọi chông gai. Nhưng sau đó điều tra phát hiện mọi chuyện đều không phải như vậy.
Cái gọi là tà ma ngoại đạo, tà thần quỷ quái thật ra chính là do hắn ta mang đến. Làm vậy thì có thể không ngừng thu thập được lòng tin của dân chúng. Còn thể giết chết thần linh quỷ quái, tính toán quá giỏi.
Kết quả, thế giới càng ngày càng loạn, mà hắn ta lại càng ngày càng mạnh.
Yến Xích Hà cắn răng nghiến lợi nói: “Một bên trách trời thương dân, một bên không chuyện ác nào không làm. Tội lỗi và tội nghiệt của hắn ta chồng chất! Hắn ta mới thật sự là yêu tà! Hắn mời là tà ma ngoại đạo thật sự! Hắn tự xưng tên Quang Minh, nhưng trong lòng còn đen tối hơn cả tà ma ngoại đạo! Hắn chính là đại ma đầu số một khắp cùng trời cuối đất này!”
Mọi người nhìn nhau, cơ bản có thể chắc chắn Quang Minh chi chủ chính là nhân loại tên Quang Minh kia.
Lâm Bắc Phàm càng có một loại cảm giác mãnh liệt như thể bọn họ đã từng gặp mặt.
Hắn thậm chí nghi ngờ người gọi là Quang Minh đó chính là người đã từng đâm lén sau lưng Nhân tộc, người chấp chưởng đằng sau Sát Sinh Điện, là người ẩn núp vô cùng cẩn thận, lại hết sức tà ác. Hơn nữa, hắn ta còn là người có hệ thống.
Bởi cũng chỉ có người có khí vận như vậy mới có cơ hội đào thoát khỏi việc bị hắn đuổi giết.
Yến Xích Hà nắm chặt kiếm trong tay: “Ta đã từng đi ám sát hắn ta, kết thúc hết thảy tội ác này. Kết quả không ngờ lại bị bại lộ, bị hắn ta phái binh đuổi giết, cuối cùng chỉ có thể lưu lạc chân trời góc bể! Nhưng bây giờ, mặc dù giống như chó mất chủ, ta cũng không dễ dàng bỏ qua! Không tự mình giết được hắn ta thì ta sẽ giết đám tay chân của hắn, giết cho đến khi hết sạch mới ngưng!”
“Không cần phiền toái như vậy. Ngươi nói cho ta biết Quang Minh chi chủ đang ở đâu, chúng ta đến thẳng đó giết hắn ta!” Lâm Bắc Phàm nói.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm, người này hệt như một cây gai, hận không nhổ đi cho thống khoái.
Yến Xích Hà lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết hắn ta ở đâu. Hắn ta quá giảo hoạt, quá cẩn thận, chỉ sợ là thuộc hạ trung thành nhất của hắn ta cũng không biết hắn ở đâu. Hơn nữa, hắn ta cũng đã im hơi lặng tiếng, biệt tích được một thời gian rồi. Ngay cả thuộc hạ của hắn ta cũng không thấy bóng dáng. Ta nghi ngờ hắn ta lại mưu toan làm hành động lớn gì, người như vậy thật là đáng hận!”
Lâm Bắc Phàm phỏng đoán, thủ hạ của hắn ta có thể đã bị hư ảnh của hắn tiêu diệt gần hết rồi, còn lại sau đã chạy mất rồi.
Kẻ địch kiểu này là khó xử lý nhất. Rõ ràng thực lực không mạnh nhưng chạy trốn rất giỏi, sau đó lại xuất kỳ bất ý cho người khác một chiêu, có buồn nôn chết ngươi không!
Sau đó, Lâm Bắc Phàm mời Yến Xích Hà cùng đồng hành.
Yên Xích Hà suy nghĩ một chút mới miễn cưỡng đồng ý.
Đám người này nhìn thực lực có vẻ không yếu kém, hơn nữa còn có thù oán với Quang Minh chi chủ. Mọi người bây giờ là người chung một thuyền, sau này gặp Quang Minh chi chủ, phần thắng cũng lớn hơn.
Cái tên Yến Xích Hà và tướng mạo của hắn ta giống nhau, là một kẻ to lớn thô kệch không câu nệ tiểu tiết.
Kết quả không biết thế nào, lại ưa thích gấu trúc không muốn rời, nhìn thấy vẻ ngoài ngu ngốc đáng yêu của gấu trúc kích phát trái tim thiếu nữ của ông ta.
“Cái đó… Lâm huynh đệ, ta có thể ôm thú cưng của ngươi một cái được không?” Yến Xích Hà xoa xoa tay, ngượng ngùng nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Chỉ cần nó đồng ý thì ta không ý kiến!”
Còn phải được một con thú cưng đồng ý?
Câu này trực tiếp bị Yến Xích Hà bỏ qua.
Yến Xích Hà híp mắt cười, đưa bàn tay tội ác ra: “Tiểu bảo bối, ta tới đây, nhanh rơi vào trong chén của thúc thúc nào!”
Kết quả, gấu trúc ghét bỏ giơ bảng lên: “Đi ra, đồ đần!”
Yến Xích Hà: “…”