Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 589 - Chương 589. Đi Lan Nhược Tự Bắt Quỷ!

Chương 589. Đi Lan Nhược tự bắt quỷ! Chương 589. Đi Lan Nhược tự bắt quỷ!

Phụ trách: Vô Tà Team

Cuối cùng, Yến Xích Hà dĩ nhiên không được như ý.

Gấu trúc hừ hừ. Gấu trúc không phải là ngươi muốn sờ thì sờ được. Ở thế giới trước, có biết bao nhiêu là người muốn sờ ta cũng không được như ý, chỉ bằng một kẻ thô bỉ ngu ngốc như nhà ngươi ấy hả?

Gấu trúc ngẩng đầu ưỡn ngực, ném ra một ánh mắt khinh bỉ tự ngươi đi mà hiểu.

Yến Xích Hà: “…”

Kết quả, mới vừa phách lối được một chút đã bị Lâm Bắc Phàm ôm lấy điên cuồng cưng nựng.

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Yến huynh bỏ qua cho, gấu trúc của ta tương đối ngang ngược, sau này quen là được rồi.”

Yến Xích Hà lúng túng cười một tiếng: "Dĩ nhiên không ngại!"

Nhìn gấu trúc sắp bị xoa nắn bẹp dí, trong lòng hâm mộ biết bao.

Đám người điều khiển Mộng Tưởng Giả tiếp tục đi lên trước, trên đường gặp được không ít thiên kiêu đã đến bí cảnh này triển lộ tài hoa.

Người sở hữu Hệ thống Trang Bức Kim Thiểm Thiểm bay vọt trên bầu trời của thành trì, một tay chỉ trời một tay chỉ đất, tượng trưng cho trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, hết sức trang bức nói: “Ta là Thần trang bức vạn kiếp bất diệt! Kẻ tin ta, được vĩnh sinh!”

Y phục trên người Kim Thiểm Thiểm lấp lánh, chiếu sáng tứ phương giống như thần tích.

“Nhìn đây!” Kim Thiểm Thiểm cầm một cây đao lên, chém người sở hữu Hệ thống Điên cuồng tìm đường chết Đồng Quang Quang thành 18 đoạn. Sau đó, dưới kim quang chiếu sáng của Kim Thiểm Thiểm, Đồng Quang Quang lại khôi phục như lúc ban đầu.

Người trong thành lập tức cuồng nhiệt quỳ xuống lạy: “Thần trang bức! Xin phù hộ chúng ta!”

Diệp Khuynh Thành đến nhân gian, đột nhiên có một bộ xương trắng toát nhảy ra, giương nanh múa vuốt vọt tới. Chỉ thấy Diệp Khuynh Thành rút bảo kiếm ra, dưới con mắt mọi người, nhanh gọn chém cỗ xương trắng kia thành bảy tám khúc.

Sau đó thu hoạch được một đống tín ngưỡng, được khen là Thần bảo vệ của nhân gian.

Sau đó, Khô Lâu đại đế lần nữa gom xương của mình lại, lấy lòng nói: “Anh vợ, vừa nãy ta biểu diễn thế nào?”

Diệp Khuynh Thành vẫn không nói gì. Đại văn hào Sở Vân Phi đứng ra đả kích: “Khô Lâu đại đế, không thể không nói mới nãy ngươi biểu diễn quá tệ, quá sượng, quá giả trân, không dạo đầu đã lên sân, không đào móc cấp độ sâu vào hình tượng của một bộ xương khô, tại sao hắn ta biến thành bộ xương, tại sao lại đi công kích người khác… Khiến người ta chẳng có chút đồng cảm nào!”

“Không sai, ta cho là trong đó có thể thêm thắt vào một câu chuyền tình yêu triền miên day dứt, thế mới có thể lưu danh muôn đời!” Phương Vân nói.

“Không có, ngươi diễn giống thằng ngu vậy, không có chút uy hiếp nào!”

Mọi người xôn xao đả kích Khô Lâu đại đế, kết quả Khô Lâu đại đế thế mà lại có thái độ khiêm tốn nghe lời khác thường: “Được, lập tức sửa lại. Lần tời nhất định sẽ diễn nhập tâm, giống như đúc!”

Kết quả, mọi người nổi giận.

"Diễn dở như vậy còn muốn có cơ hội lần sau? Mơ đẹp đấy!"

“Kỹ thuật diễn xuất của ngươi nát quá, hơn nữa còn tục không chịu nổi, lần sau đổi cho ta!”

“Không thể chỉ để một mình ngươi lấy lòng anh vợ được!”

Khô Lâu đại đế cũng nổi giận: “Các ngươi người nào người nấy nhân mô cẩu dạng, nhìn chẳng thấy hung ác chút nào, có ưu thế bề ngoài như ta sao? Lần tới vẫn cứ để ta!”

Nhìn mọi người cãi vã, Diệp Khuynh Thành lấy tay đỡ trán, ta đây tạo nghiệp gì rồi!

….

Cự nhân Chu Đại Đảm cũng tới.

Hắn ta không cần giả thần giả quỷ như người khác, chỉ cần đứng đó thôi đã thu hoạch được không ít tín ngưỡng.

Nhìn nhiều người quỳ lạy như vậy, Chu Đại Đảm cũng coi như là có kinh nghiệm. Hắn ta từng được coi là sứ giả Man Thần ở Man Thần ở Đại lục, trực tiếp hô một tiếng: “Ta là Cự Linh Thần!”

Mọi người cuồng nhiệt hô lớn: “Cự Linh Thần!”

….

Lệ Thắng Nam ghi chép lại hết tất cả những chuyện này, sau đó trở về chọn ghi lại những chuyện quan trọng.

Thấy nhiều cảnh tức cười như thế, Yến Xích Hà cười nói: “Lâm huynh đệ, thế giới của các người thật là thú vị, thủ đoạn bịp bợm thật không ít. Quả thực khiến ta được mở mang tầm mắt!”

“Yến huynh không phong thần thử xem sao ư?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

“Ta không thích giả thần giả quỷ, cảm thấy quá giả tạo. Hơn nữa, hấp thu tín ngưỡng trở thành thần linh thì phải che chở một phương, nếu không, lương tâm ta sẽ không được yên. Con người của ta quen tự do, không chịu nổi ràng buộc. Vẫn cứ là ra ngoài hành yêu phục ma trừng gian diệt ác, tích chút công đức tu luyện thì tốt hơn!” Yến Xích Hà lắc đầu cười.

Ngay lúc này, Vũ Phinh Đình hỏi: “Yến đại hiệp, ta muốn bắt ít quỷ về nghiên cứu, không biết ở đâu có nhiều quỷ nhỉ?”

“Quỷ hồn đều tụ tập ở nơi có âm khí nặng, nên ban ngày khó mà tìm được. Theo ta biết thì có một chỗ, tên là Lan Nhược tự, nơi đó thường xuyên có quỷ nữ qua lại, hút dương khí đàn ông, hại người không ít… Có điều, chỗ đó là chỗ của Thiên Niên Thụ Yêu. Thiên Niên Thụ Yêu là Yêu vương tu luyện đắc đạo, thực lực vô cùng cường đại. Nếu như không phải là thực lực không đủ thì ta sớm đã chạy đến đó hàng yêu phục ma rồi!” Yến Xích Hà nói.

“Được, chúng ta đến Lan Nhược tự!” Vũ Phinh Đình điều chỉnh phương hướng.

Còn như cái gọi là Thiên Niên Thụ Yêu, nàng căn bản không thèm để trong lòng.

Cũng không lâu lắm, bọn họ trông thấy một tiểu hòa thượng đầu trọc hoảng hốt bay đến. Phía sau là một người đeo mặt nạ Tu La, cầm đao Tu La đuổi giết.

Tình huống này mọi người đã quá quen thuộc rồi, không phải là Tu La chính nghĩa đang thi hành chính nghĩa hay sao?

Xem ra tiểu hòa thượng đó chắc chắn đã mạo phạm đến Tu La chính nghĩa rồi.

Mặc dù thủ đoạn của Tu La chính nghĩa có chút tàn bạo nhưng dù sao thì xuất phát điểm cũng được coi là tốt, cho nên bọn họ cũng không ra mặt ngăn cản.

Ngược lại thì tiểu hòa thượng đó lại bay đến hướng chiến hạm: “Cứu mạng! Giết người! Mau, mau cứu ta!”

Tu La chính nghĩa cười khùng khục: “Diêm Vương lão tử cũng không cứu được ngươi! Ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Nhưng lúc này, Yến Xích Hà thấy thế giật mình: “Phật tử, ta tới giúp ngươi!”

Sau đó liền vọt ra khỏi chiến hạm, cầm pháp kiếm trong tay đánh với Tu La chính nghĩa, hai người đấu pháp ở giữa không trung.

Tu La chính nghĩa cực kì tức giận: “Ngươi cút ngay cho ta! Ta muốn giết cái tên ác tăng đó!”

Yến Xích Hà cũng nổi giận: “Đừng có ăn nói hàm hồ! Phật tử rõ ràng là người có đức. Ta thấy ngươi mới là đồ gian tà đó!”

Tu La chính nghĩa tức giận: “Khốn kiếp! Ngươi có tránh ra hay không?”

Yến Xích Hà kêu to: “Muốn giết Phật tử, trừ khi bước qua xác của ta!”

Hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, không ai nhường ai.

Lâm Bắc Phàm thấy một màn này, cảm giác vô cùng thú vị. Thú vị nhất là tiểu hòa thượng đang núp ở phía sau kia.

Cuối cùng, hai người chẳng ai làm gì được đối phương, Tu La chính nghĩa không thể làm gì khác hơn là tạm thời rút lui, trước khi đi còn bỏ lại một câu ác độc: “Cái tên đồng lõa nhà ngươi, ngươi chỉ có thể bảo vệ được hắn ta nhất thời thôi, ta không tin ngươi có thể bảo vệ hắn ta cả đời!”

Sắc mặt của Yến Xích Hà cũng khó coi: “Hừ! Bảo vệ được lúc nào hay lúc nấy! Nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ dùng kiếm này chém yêu đồ nhà ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment