Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 594 - Chương 594. Ngươi Là… Thiên Đạo?

Chương 594. Ngươi là… Thiên đạo? Chương 594. Ngươi là… Thiên đạo?

Cơn tức giận của Hắc Sơn Lão Yêu làm toàn bộ Địa phủ kinh hãi.

Tiểu quỷ cùng tiểu yêu bị Hắc Sơn Lão Yêu làm cho kinh sợ, run lẩy bẩy, vô số đại năng mở mắt, nhìn nhau từ phía xa.

“Là ai to gan chọc giận Hắc Sơn Lão Yêu?”

“Hơn mười ngàn năm rồi, lâu lắm cũng chưa thấy Hắc Sơn Lão Yêu tức giận như vậy. Chuyện này không phải chuyện đùa đâu!”

“Sợ rằng trừ Xá Lợi Phật trước đây thì chẳng ai trấn áp được hắn!”

“Thế giới e rằng lại phải hỗn loạn rồi!”

Mọi người đều chú ý đến hướng của Hắc Sơn Lão Yêu.

Tiếp sau đó, Hắc Sơn Lão Yêu quả nhiên không để cho mọi người thất vọng, cửa Địa phủ mở ra, Hắc Sơn Lão Yêu bước ra, mang theo lôi đình vạn quân, khí thế gầm thét: “Ai giết Thụ Yêu? Tôi sẽ cho hắn chết!”

Cả nhân gian cũng theo đó mà hỗn loạn.

Vào giờ phút này, bất kể là thiên kiêu đến từ thế giới linh khí phục hồi, hay là Thổ thần ở “Bảy hai bảy” chúng linh, tất cả đều chú ý đến hướng cùa Lan Nhược.

Sắc mặt Yên Xích Huyền thay đổi lớn: “Nguy rồi, Hắc Sơn Lão Yên tới thật!”

“Tới thì tới đi, cùng lắm thì có thêm một con quỷ bỏ mạng thôi!” Đám người Lâm Bắc Phàm vẫn còn rất ung dung.

Mặc dù Hắc Sơn Lão Yêu nhìn rất cường đại, khí thế kinh người nhưng mà bọn họ cũng không kém. An Khả Hân, Huyết Sắc Vi, hai cô gái này có thực lực Đại Tôn Giả, hai người rút vũ khí ra, chắn trước mặt.

Huyết Sắc Vi nói: “Các người mau vào trong chiến hạm đi.”

Đám người Lâm Bắc Phàm không chút do dự mà rút lui.

“Ta không đi, lùi bước không phải là hành vi của người hiệp nghĩa!” Yên Xích Huyền nói, hết sức ngang ngược.

Lâm Bắc Phàm đạp ông ta vào trong: “Yến huynh đi nhanh đi, ngươi ở lại cũng chỉ làm đá ngáng đường mà thôi, đừng có liên lụy đến chúng tôi!”

Chiến hạm bay lên không, kích hoạt kiểu mẫu chiến đấu.

Tốc độ của Hắc Sơn Lão Yêu rất nhanh, chớp mắt đã đến địa phận của chùa Lan Nhược, sắc mặt dữ tợn, đáng sợ: “Các người chính là kẻ giết thủ hạ Thiên Niên Thụ Yêu của ta?”

“Không sai! Chúng ta không chỉ muốn giết Thiên Niên Thụ Yêu mà còn muốn giết cả ngươi nữa!” Huyết Sắc Vi quát lên.

An Khả Hân gật đầu, ánh mắt sắc bén.

Hắc Sơn Lão Yêu ha ha cười lớn: “Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn giết ta? Thật là không tự lượng sức! Bây giờ lão phu cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm tiểu thiếp của ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, vinh hoa phú quý hưởng vô tận!’

Hai cô gái nổi giận: “Yêu quái, nhận lấy cái chết đi!”

Một thương Hồng Anh cùng với một thanh trường kiếm phóng lên cao, đại chiến vì thế mà bắt đầu.

Lâm Bắc Phàm cũng nổi giận: “Dám đào góc tường nhà ta?”

Vũ Phinh Đình đưa nón sắt tới: "Cần ta nhường nón sắt cho không?”

“Không cần, xem bàu của ta đây!” Lâm Bắc Phàm trực tiếp ném ra một chục lá bùa, biến ảo ra hơn trăm con Đại Yêu vương.

Những thứ này cũng không phải là Yêu vương mạnh gì. Thực lực Lâm Bắc Phàm biểu hiện ra bên ngoài là Thiên Nhân tam giai, cũng đồng nghĩa với việc những Đại Yêu vương này tất thảy đều là tam giai. Hơn nữa bởi vì có liên quan đến Hoàn Mỹ Linh Phù cho nên thực lực cũng tăng vọt đến 10 lần, vượt qua cảnh giới Yêu vương, vừa hay đạt đến trình độ Yêu hoàng.

Cho nên, khi thấy nhiều Yêu hoàng cùng lúc xuất hiện như thế, Hắc Sơn Lão Yêu giật nảy mình: “Làm sao có nhiều yêu như thế?”

Lâm Bắc Phàm chỉ tay một cái: “Giết lão già xấu xí kia cho ta!”

“Grào!” “Ngao’…

Vì vậy, hơn trăm Yêu hoàng đồng thời xông đến.

Trong lúc nhất thời, đánh đến trời đất u ám, nhật nguyệt không ánh sáng.

Trận đại chiến trăm hoàng kinh khủng này, khiến phàm trần và cả Địa phủ kinh hãi.

Diệp Phạm cười lắc đầu: “Tình cảnh khùng điên như vậy, nhìn cũng biết là sức mạnh của Lâm huynh đệ rồi! Ra tay một cái thì chính là có trên trăm Yêu hoàng, trừ Chí tôn, e rằng không người nào chịu được!”

Tiêu Hàn không thèm để ý chút nào, nói: “Chúng ta vẫn cứ chuyên tâm đào mộ đi, Lâm huynh vốn không cần chúng ta bận tâm!”

Hai người khác gật đầu.

Hỏa Dương mang theo mấy quả cầu lửa nhỏ đang lấy lòng anh vợ, cả người run lên.

Cái cục diện này quá quen thuộc, rành rành bày ở trước mắt.

Lúc đầu, hắn chính là không tự lượng sức mình mà đi khiêu chiến Lâm Bắc Phàm. Kết quả, bị anh triệu hoán ra trên trăm Yêu vương vây đánh, đánh hết mấy tháng trời. Bây giờ vừa nhìn thấy liền núp vào.

“Thật may lúc này không phải là mình!” Hỏa Dương cảm thấy vô cùng vui mừng.

Người từ “Đụng yêu thì trở thành hệ thống” Ngân Xán Xán đuổi đến hướng có đại chiến: “Chờ ta một chút! Ta muốn đánh Yêu hoàng! Đừng đánh xong nhanh như vậy, cho ta hưởng ké chút đi!”

Người của hệ thống “Điên cuồng tìm chỗ chết” Đồng Quang Quang cũng đuổi phía sau: “Để cho ta chết trước mặt Yêu hoàng đi!”

Mai Tôn Giả đứng sau, sùng bái nhìn Lâm Bắc Phàm, thầm nghĩ: “Không hổ là ca ca! Cho dù ca ca còn chưa có thành tựu Chí tôn nhưng đã có khí thế bá đạo tuyệt luân, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn rồi!”

Trong Địa phủ, mấy vị cự đầu từ xa nhìn lại, trong lòng đầy kiêng kỵ…

“Hắc Sơn Lão Yêu e là sắp xong rồi!”

“Tác oai tác quái lâu ngày tự đại thành quen, kết quả chọc trúng kẻ địch mạnh rồi!”

“Thế cục của thế giới chỉ sợ cũng phải đổi!”

Những cự đầu này nói trúng một câu.

Hắc Sơn Lão Yêu mặc dù thực lực cường đại nhưng mà cường đại đến mấy thì cũng có hạn, không cách nào đối phó với cả trên trăm Yêu hoàng cùng lúc được. Nhất là những Yêu hoàng đánh mà không chết, đánh chết lại hồi máu sống lại này, có thể chọc ngươi tức đến chết trước.

An Khả Hân, Huyết Sắc Vi hai cô gái biến thành người đứng xem.

Cứ như vậy, không mất thời gian bao lâu, Hắc Sơn Lão Yêu đã bị đánh đến thảm, không ngừng thê thảm kêu, muốn chạy về lại trong Địa phủ.

Đáng tiếc, có mười mấy Yêu hoàng chặn ở đó, căn bản không thể trở về.

“Thời gian cũng được rồi, cho hắn một kích sau cùng đi!” Lâm Bắc Phàm nói.

Dưới chỉ thị của Lâm Bắc Phàm, sức mạnh của hơn trăm Yêu hoàng tụ lại thành một khối, sau đó bạo phát luồng sức mạnh gấp trăm lần, đánh ra một đòn chí mạng kinh khủng.

“Ầm!”

Trời long đất lở, ngay cả cửa Địa phủ cũng sụp đổ.

Hắc Sơn Lão Yêu cường đại chịu một kích này cũng bị chơi nát.

Mấy vị cự đầu trong Địa phủ lập tức thu hồi ánh mắt lại, hơn nữa còn đóng chặt cửa Địa phủ không để cho đối phương đi vào.

Yên Xích Huyền như say trong mộng, Hắc Sơn Lão Yêu cường đại như vậy! Một cự đầu Hắc Sơn Lão Yêu trấn giữ một chốn ở Địa phủ, danh tiếng vang dội ở cả Địa phủ lẫn nhân gian cứ vậy được giải quyết?

Tiểu Hòa thượng nhắm mắt lại, miệng niệm “A Di Đà Phật”, bởi vì mới vừa rồi hắn bị giật mình.

Cái người trẻ tuổi cười híp mắt kia mới là người vô cùng tàn nhẫn, dễ dàng như vậy mà giải quyết được Hắc Sơn Lão Yêu, thế thì giải quyết hắn cũng chẳng qua là chuyện đơn giản, muôn ngàn lần không thể đắc tội, A Di Đà Phật!

Nếu không, thật có khả năng sẽ đi gặp Phật A Di Đà mất!

Gấu trúc giơ bảng lên, cáo mượn oai hùm: “Vật nuôi, sau này phải nghe lời biết chưa hả?”

Tiểu Hòa thượng: “…”

Ngay lúc này, hết thảy thế giới đột nhiên dừng lại.

Bất kể là thời gian hay là không gian!

Chỉ có Lâm Bắc Phàm còn cử động được, nhìn chung quanh hết sức linh hoạt.

Vào lúc này, trước mắt anh xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt, điềm đạm nói: “Ngươi quả nhiên là người nằm ngoài số mạng!”

Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm kinh nghi: “Ngươi là… Thiên đạo?”

Bình Luận (0)
Comment