Một người một quỷ giật nảy mình.
Nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một Tiểu Hòa thượng đầu trọc sáng bóng bị trói gô đang bình bịch nhảy từng bước xiêu vẹo tới, nhìn hết sức quỷ dị.
“Ngươi, ngươi… Ngươi là người nào? Đừng hòng làm hại vợ ta!” Trữ Thái Thần chắn trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy một hòa thường, lại nghe hắn nói ra hai chữ quỷ nữ, sợ trốn ra sau lưng thư sinh.
Tiểu Hòa thượng mang thần quang thần thánh bất khả xâm phạm trên mặt: “A Di Đà Phật! Thư sinh nhỏ, ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi đã gây đại họa rồi hay không? Cô gái mặc đồ trắng trước mặt rõ ràng là quỷ nữ biến thành. Cô ta câu dẫn ngươi là vì muốn hút lấy dương khí trên người ngươi. Ngươi ở chung một chỗ với cô ta sẽ không có kết quả tốt đâu. Cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục cứ để cho bần tăng đến thu phục cô ta đi!”
Nói xong, lại nhảy đến trước một bước, trên người tràn đầy khí thế xả thân cứu người vĩ đại.
“Ngươi nói vợ ta là quỷ nữ? Ta không tin!” Trữ Thái Thần lắc đầu, quay đầu nhìn dáng vẻ ôn nhu như nước của Nhiếp Tiểu Thiến, vẻ nghi hoặc mới nhú cũng biến mất hầu như không còn.
Tiểu Hòa thượng lớn giọng niệm Phật: “A Di Đà Phật! Ngươi là người trần mắt thịt, dĩ nhiên không nhìn ra được trí trá. Quỷ nữ tới đi, ngươi còn do dự cái gì? Không thấy ta bây giờ đang bị trói hay sao? Dương khí trên người ta có khi còn nhiều hơn so với thư sinh kia nữa. Hơn gấp trăm lần hắn, bỏ qua rồi là không còn cơ hội đâu!”
Yên Xích Huyền núp trong bóng tối, khen: “Không hổ là Phật tử, hy sinh thân mình, xả thân làm mồi cho quỷ!”
Người chung quanh ai nấy trợn trắng mắt, thật không phải là thấy sắc nên nổi ý tà hay sao?
Gấu trúc tức giận không nhịn nổi, tên kia lại dám thừa dịp gấu trúc không chú ý mà đi dụ dỗ quỷ nữ, quay về đây xem hắn ta có yên không.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hòa thượng nghiêm trang đạo mạo trước mắt, cuối cùng cũng không đành lòng hy sinh tình lang của mình. Vì thế, đánh bạo xuất thủ với Tiểu Hòa thượng, nắm tay hắn chạy về phía rừng rậm.
Trên mặt Tiểu Hòa thượng hiện lên nụ cười rõ ràng: “Tới đi tới đi, bần tăng không đợi được nữa rồi, A Di Đà Phật!”
“Tiểu Thiến, ngươi…” Trữ Thái Thần không dám tin tưởng.
Nhiếp Tiểu Thiến một bên bay, một bên thâm tình quay đầu nhìn: “Thật xin lỗi quan nhân, hòa thượng này nói không sai, thiếp đúng là một con quỷ nữ, chỉ có thể nói kiếp này chúng ta vô duyên!”
“Không! Tiểu Thiến, chúng ta không thể tách rời! Bất kể ngươi là người hay quỷ ta cũng yêu ngươi!” Trữ Thái Thần đuổi theo.
Đáng tiếc, cậu ta chỉ là một thư sinh nho nhỏ, kiểu gì mà đuổi kịp quỷ nữ cho được?
Nhưng nhóm người Lâm Bắc Phàm thì đang đuổi theo ở ngay phía sau.
Lúc này, Nhiếp Tiểu Thiến đã bay đến trong một nơi quỷ khí sâm nhiên.
Nhiếp Tiểu Thiến cùng những quỷ nữ khác bình thường ở đây.
Nhiếp Tiểu Thiến vứt Tiểu Hòa thượng xuống giường, trên mặt mang biểu tình lạnh như băng: “Tiểu Hòa thượng, muốn trách thì trách ngươi tự chui đầu vào lưới, kiếp sau đừng ngu xuẩn như vậy nữa!”
Tiểu Hòa thượng sốt ruột nói: “Nữ thí chủ, nhanh lên một chút đi, chậm nữa là không kịp đâu!”
Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc: “Muốn chết nhanh như vậy?”
“Không, ta sợ ngươi chết mới đúng, chuyện còn chưa làm xong mà!” Tiểu Hòa thượng lắc đầu, kết quả ngẩng đầu một cái, nhất thời vẻ mặt như đưa đám: “Xong rồi xong rồi, vẫn muộn mất rồi, sao các người lại đến nhanh như vậy chứ?”
Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, xoay người nhìn lại thì thấy có mấy người đang đứng ở phía sau cô ta.
“Ngươi ngươi… Các ngươi là ai?” Nhiếp Tiểu Thiến hết sức sợ hãi.
Có thể xuất hiện ở sau lưng cô ta không một tiếng động nào, nói rõ ràng thực lực nhất định mạnh hơn cô ta nhiều.
“Chúng ta là người bắt quỷ, xin lỗi, ngươi đã bị chúng ta theo dõi.” Vũ Phinh Đình giơ lên một món đồ giống như một khẩu súng lục, từ bên trong nó bắn ra một cái quang võng, trói chặt Nhiếp Tiểu Thiến.
Tiểu Hòa thượng há hốc mồm: “A Di Đà Phật! Cái đó… Các ngươi đừng có thô lỗ như vậy chứ! Con người chó cha mẹ sinh thành, quỷ cũng có mẹ cha sinh ra mà. Mọi người đều do mẹ sinh thành, cô ta vẫn chỉ là một đứa bé thôi!”
Gấu trúc thở phì phò bò qua, giơ bảng lên đánh: “Ta đánh chết ngươi đứa con bất hiếu này!”
Tiếp đó, Vũ Phinh Đình hành động một mình, bắt toàn bộ quỷ nữ lại, chuẩn bị đưa lên chiến hạm đem đi nghiên cứu.
Ngay lúc này, một thanh âm kinh khủng ồm ồm truyền tới: “Ai dám bắt con gái ta?”
“Bà ơi, mau cứu chúng ta!”
Đám quỷ nữ lớn tiếng kêu.
Yên Xích Huyền liền biến sắc: “Nguy rồi, Thiên Niên Thụ Yêu tới!”
Trong chốc lát, một bà lão dáng dấp không giống người chẳng giống quỷ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhìn một vòng xung quanh, ngông cuồng cười: “Hóa ra là ngươi, Yên Xích Huyền! Lại dám mang người đến bắt con gái của ta! Lá gan thật là càng ngày càng lớn! Hôm nay ta nhất định sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!”
“Bà ơi, mau giết bọn họ!”
“Bà uy vũ!”
…
Đám quỷ nữ hô to, giống như tìm được người tâm phúc của mình vậy.
“Thiên Niên Thụ Yêu, hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng được như ý, cấp cấp như luật lệnh!” Yên Xích Huyền hô to một tiếng, bảo kiếm trên lưng bay ra, rơi vào trong tay ông ta.
Ngay lúc này, Vũ Phinh Đình mặt không đổi sắc giơ súng trong tay lên.
Chỉ nghe phụt một tiếng, Thiên Niên Thụ Yêu ngang ngược xuất hiện bị quang võng trói chặt, không khác đám quỷ nữ kia là bao, tránh không thoát nổi, bị ném như rác vào trong đám quỷ nữ, trong lòng không khỏi lúng túng.
….
Sớm biết thế cũng chẳng giả bộ làm gì, nên trốn xa xa ra mới đúng, nếu không cũng không trở thành tù nhân rồi.
Yên Xích Huyền cũng có chút lúng túng, kiếm đã rút ra cũng thu hồi lại.
Vốn tưởng rằng sẽ phải đại chiến một trận, kết quả cứ vậy mà kết thúc.
Lâm Bắc Phàm nói: “Thiên Niên Thụ Yêu này hình như chẳng có tác dụng gì, hay cứ giết phứt đi.”
Nhóm phụ nữ gật đầu một cái, ở thế giới linh khí phục hồi, các cô từng giết không biết bao Yêu vương rồi, giết thêm một lần nữa cũng chẳng có vấn đề gì.
“Chậm đã! Các người không thể giết ta!” Thiên Niên Thụ Yêu kêu to.
“Tại sao không thể giết?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta là thủ hạ của Hắc Sơn Lão Yêu. Hắc Sơn lão gia là một trong những cự đầu ở Địa phủ, có thực lực của Đại Yêu hoàng. Nếu như ngươi giết ta, Hắc Sơn lão gia nhất định sẽ báo thù giúp ta!” Thiên Niên Thụ Yêu cười nhạt.
“Vậy thì thật là tốt rồi!” Lâm Bắc Phàm ném ra một lá bùa khiến nó ngay lập tức bốc hơi.
“Lâm huynh, chậm… Haiz, ngươi quá kích động!” Yên Xích Huyền muốn ngăn cản nhưng vẫn là chậm một bước.
“Đừng lo lắng, Yêu hoàng nho nhỏ thôi mà!”
Gấu trúc nhân cơ hội huấn luyện vật nuô, giơ bảng: “Đây chính là kết quả cho việc ngươi không chịu nghe lời, có sợ hay không?”
Tiểu Hòa thượng: “….”
Cùng lúc đó, Hắc Sơn Lão Yêu đang ở trong Địa phủ biết thuộc hạ Thiên Niên Thụ Yêu của mình đã chết, thốt nhiên giận dữ: “Là ai giết Thiên Niên Thụ Yêu? Ta muốn hắn lấy mạng đền mạng!”