Nhìn Tiểu Hòa thượng ăn ngon lành, gấu trúc bối rối, tất cả mọi người cũng bối rối.
Nhất là Yên Xích Huyền, màn này đối với ông ta là đả kích rất lớn, gần như lật đổ nhân sinh quan của ông ta.
Nhìn con cá mình khó khăn lắm mới nấu chín chui gọn vào trong miệng Tiểu Hòa thượng, trong lòng gấu trúc hận vô cùng, giơ bảng đánh hắn: “Đây là cách siêu độ của nhà ngươi?”
“Ừ, sao?” Tiểu Hòa thượng gật đầu một cái, bởi vì trong miệng vẫn còn có nửa con cá mới bỏ vào, nên không nói ra thành lời.
Một lát sau, cuối cùng cũng nuốt được cá xuống, Tiểu Hòa thượng miệng niệm kinh Phật: “A Di Đà Phật! Con cá nhỏ này đã được bần tăng siêu độ xong, giờ đang ở thế giới Tây Thiên cực lạc, gặp Phật Tổ, trong lòng tràn đầy vui mừng! Gấu trúc đạo hữu, ngươi có còn con cá nào khác cần siêu độ hay không? Ngã Phật từ bi, bần tăng không từ chối!”
Ăn xong rồi còn muốn nữa?
Gấu trúc giận! Móc ra cái bảng lớn, muốn làm căng với Tiểu Hòa thượng.
Phía ngoài, Lâm Bắc Phàm cười, híp mắt nhìn Yên Xích Huyền: “Yến huynh, đây chính là cao tăng đắc đạo trong miệng ngươi à?”
Yên Xích Huyền hậm hực cười một tiếng, không nói ra lời.
Qua mấy giờ, chiếc Mộng Tưởng Giả rốt cuộc bay đến bầu trời phía trên chùa Lan Nhược.
Mặc dù bây giờ vẫn đang là ban ngày nhưng xung quanh chùa Lan Nhược quỷ khí nồng nặc, nhìn giống như một mảnh Ma vực.
Yên Xích Huyền nói: “Nơi này chính là chùa Lan Nhược, trong này có Thiên Niên Thụ Yêu, là một cây hòe già thành tinh, được người ta tế bái ngàn năm mới trở thành yêu thần. Nhưng sau khi đắc đạo, nó cũng không che chở cho người ở nơi này mà ngược lại, giết sạch, thống trị một vùng chu vi mấy chục ngàn dặm. Mỗi ngày, vào lúc trời tối, cô ta sẽ phái quỷ nữ đến chùa Lan Nhược câu dẫn, hút lấy dương khí của đàn ông để tiến hành tu luyện. Ngàn năm qua không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi.”
“Chẵng lẽ không ai quản hay sao? Xá Lợi Phật lúc trước đây?” An Khả Hân hỏi.
Yên Xích Huyền lắc đầu một cái: “Không quản được, bởi vì nơi này gần Địa phủ, là một trong những lối dẫn vào trong Địa phủ. Thiên Niên Thụ Yêu lại là thủ hạ của một vị đại nhân rong Địa phủ. Nếu như Xá Lợi Phật nhúng tay thì tất nhiên là cùng đối đầu với thế lực ở Địa phủ rồi, đến lúc đó hai giới khai chiến, ảnh hưởng rất nặng nề.”
“Những người khác đâu? Nếu biết nơi này là Ma vực, chỉ cần không đến nơi này thì không phải là không có chuyện gì rồi sao?” Lệ Thắng Nam hỏi.
“Ngươi nghĩ đơn giản quá, nếu không ai dám tới, Thiên Niên Thụ Yêu không phải sẽ phái quỷ nữ ra mà đi cám dỗ hay sao? Trừ người tu đạo, những người khác làm sao có thể cự được sức cám dỗ của ma quỷ?”
Mọi người ở chiến hạm, chờ trời tối bắt quỷ nữ.
Tiểu Hòa thượng ở phía sau kêu: “Chờ ta một chút, đừng vứt bỏ ta!”
Gấu trúc bò đến dắt hắn đi.
Bởi vì Tiểu Hòa thượng bị trói gô cho nên chỉ có thể nhảy đi giống như cương thi vậy, rất khó chịu, nói: “Gấu trúc thí chủ, ngươi có lòng dạ Bồ Tát, có thể tạm thời cởi trói cho ta được hay không? Ta tuyệt đối không trốn!”
Gấu trúc giơ một tấm bảng lên: “Ăn cá của ta thì bây giờ ngươi chính là vật nuôi của ta, bớt nói nhảm!”
Tiểu Hòa thượng: “…”
Sắc trời dần dần tối xuống, chung quanh chùa Lan Nhược quỷ khí nồng nặc, che cản cả trăng sáng trên trời, quỷ phong trận trận, lạnh vào đến lục phủ ngũ tạng, lạnh đến tận xương tủy.
Mọi người mai phục ở trong chủa Lan Nhược, chờ quỷ nữ đó đến cửa.
Nhưng đợi rất lâu, nửa cái bóng quỷ cũng không thấy.
“Có phải chúng ta cần có một con mồi hay không?” Lâm Bắc Phàm nói, nhìn về phía Yên Xích Huyền.
Yên Xích Huyền khoát tay một cái: “Ta là Huyền Môn chính tông, vạn pháp bất xâm, quỷ thần ích dịch, họ sẽ không mắc lừa đâu.”
Sau đó, mọi người nhìn về phía Tiểu Hòa thượng. Tiểu Hòa thượng cao giọng niệm Phật: “A Di Đà Phật, Phật quang trên người bần tăng quá nặng, nữ quỷ đụng vào sẽ phải tan thành mây khói!”
Nói xong, trên đầu tỏa vầng hào quang, giống hệt như Phật quang nở rộ.
Gấu trúc giơ ra một tấm bảng khác: “Vật nuôi không có tư cách nói chuyện!”
Tiểu Hòa thượng: “…”
Ngay lúc này, bên ngoài chùa Lan Nhược truyền đến thanh ầm soàn soạt, mọi người liền nhỏ tiếng lại.
“Là quỷ?”
“Không, là một người!”
Chỉ thấy một người thư sinh trẻ tuổi ăn mặc khó coi xông vào.
Nhìn chùa Lan Nhược âm u kinh khủng, hơi ưỡn ngực, cho mình thêm chút can đảm, lầm bầm lầu bầu nói: “Tử không nói quái lực loạn thần, chỉ cần tâm ta có chính nghĩa, quỷ quái sẽ không dám đến gần!”
Sau đó bỏ cái gùi sau lưng xuống, nổi lửa lên ngay tại chỗ.
Chùa Lan Nhược cuối cùng được chiếu sáng, cảm nhận được hơi ấm từ ngọn lửa truyền đến, thư sinh nọ rốt cuộc không còn sợ hãi như trước.
Bên kia, mọi người thấy thư sinh trói gà không chặt mà lại dám xông vào chùa Lan Nhược thì vô cùng bội phục dũng khí của người nọ. Dĩ nhiên, cũng vì người này mà âm thầm nói, thật không biết chữ chết viết thế nào.
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ, kịch sắp bắt đầu rồi?
Nhưng mà, Yên Xích Huyền ghét ác như thù không nhìn nổi, nói: “Ta đi đuổi cậu ta đi!”
Mọi người lập tức kéo ông ta lại.
“Đừng có gấp gáp, có cậu ta ở đây vừa hay có thể hấp dẫn được nữ quỷ!”
“Sau khi ngươi ra ngoài sẽ kích động nữ quỷ!”
“Có chúng ta ở đây, cậu ta không chết được!”
…
Yên Xích Huyền an tâm.
Cứ như vậy, ước chừng qua được một giờ đồng hồ, sắc trời trở nên càng lúc càng mờ tối, quỷ khí bao trùm phạm vi mấy ngàn cây số, che khuất bầu trời, ở chùa Lan Nhược đưa tay không thấy được năm ngón.
Mặc dù ngồi gần đống lửa nhưng người thư sinh cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hai tay ôm bả vai, có chút run run nói: “Thời tiết này làm sao mà càng lúc càng lạnh thế này? Chẳng lẽ đúng như người khác nói nơi này có quỷ? Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trời vừa sáng thì tranh thủ đi nhanh vậy.”
Cũng ngay lúc này, một luồng gió quỷ thổi qua, mở một cánh cửa ra.
Người thư sinh lập tức chạy đến đóng cửa, nhưng phát hiện sau cánh cửa có một chốn khác. Đó là một vườn đào giống hệt như nơi tiên cảnh, có cầu nhỏ nước chảy, có đình đài lầu các, còn có tiên khí hòa hợp, cảnh sắc hết sức tuyệt diệu.
Trong cái đình giữa hồ có một cô gái mặc đồ màu trắng đang gảy đàn, gương mặt điềm đạm đáng yêu, dáng người mảnh khảnh, khiến người ta si mê. Tiếng đàn du dương truyền tới khiến người thư sinh nghe như mê như say.
Người thư sinh đi dọc theo hành lang qua đó, thanh âm rất nhỏ, sợ làm giai nhân kinh động.
Tiếng đàn ngừng, người thư sinh cũng bừng tỉnh từ trong mộng.
Chỉ thấy cô gái trong đình chậm chậm bước tới, cúi người thi lễ, thanh âm nhỏ nhẹ: “Chào công tử!”
“Tiểu sinh mạo phạm!” Người thư sinh chắp hai tay xá một cái: “Tại hạ Trữ Thái Thần, là một thư sinh, không biết cô nương tên gì?”
“Tên ta là Nhiếp Tiểu Thiến!” Cô gái mặc đồ trắng nói.
“Nhiếp Tiểu Thiến, cái tên rất hay!” Trữ Thái Thần kích động nói.
Vì vậy tiếp đó, một người một quỷ bắt đầu trò chuyện ngươi một câu ta một câu, tình chàng ý thiếp.
Lâm Bắc Phàm nhìn mà vô cùng chán ghét. Vài chiêu thức cỏn con thế mà ngươi cũng để mình bị lừa. Trữ Thái Thần này cũng quá kém, như thể là đời này chưa từng thấy phụ nữ vậy. Nhìn lại Nhiếp Tiểu Thiến một cái nữa, mặc dù dáng dấp không tệ nhưng cũng không phải là gu của mình. Một người thường xuyên câu dẫn đàn ông, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng có hứng thú gì.
Nhưng mà những người bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Yên Xích Huyền nhìn với ánh mắt phê phán: “Cái này… Còn ra thể thống gì?”
Vũ Phinh Đình nhìn với ánh mắt nghiên cứu: “Nếu như người và quỷ làm chuyện đó đó thì có thể sinh ra cái gì nhỉ?”
Lệ Thắng Nam dòm ngó: “Lại một tài liêu tin tức thực tế nữa, lần này nhất định cấp trên sẽ thích!”
An Khả Hân, Huyết Sắc Vi, hai cô gái này thì lại tương đối bình thường.
Gấu trúc muốn xem, nhưng bị Lâm Bắc Phàm dùng một tấm bảng chặn lại: “Không phù hợp cho thiếu nhi!”
Gấu trúc không xem được chỉ có thể khi dễ Tiểu Hòa thượng, kết quả phát hiện không thấy người đâu, giơ bảng lên: “Vật nuôi của ta đâu?”
“Quan nhân, đêm đã khuya, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi!” Ngay lúc Nhiếp Tiểu Thiến chuẩn bị hút dương khí, Tiểu Hòa thượng đột nhiên nhảy ra ngoài: “Chờ một chút, buông nữ quỷ đó ra, để ta tới!”