“Cái này…” Yến Xích Hà bối rối, hắn ta không nghĩ nữ nhân trước mắt này thế nào lại là hung thủ giết chết Xá Lợi Phật được.
Nàng rõ ràng chỉ là một vị Tôn Giả, thực lực sàn sàn với hắn. Hắn ta đối mặt với Xá Lợi Phật chỉ có thể tạch. Nữ nhân trước mặt này làm sao mà có thể giết Xá Lợi Phật cho được?
Quá thiên phương dạ đàm!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã chắn trước đường chạy của Tiểu Hòa thượng, híp mắt cười nói: “Tiểu Hòa thượng, đừng vội vã đi như thế chứ. Chúng ta có rất nhiều việc có thể tâm sự!”
“Ta không có gì để trò chuyện hết, tạm biệt!” Tiểu Hòa thượng đổi sang hướng khác để thoát thân.
Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đuổi kịp, vừa đi bên cạnh vừa trêu chọc: “Thấy hung thủ giết chết sư phụ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù hay sao?”
“Phật nói: Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt? Phật nói: Lấy ơn báo oán! Phật còn nói: Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật! Ta là đệ tử Phật môn. Ta nghe lời của Phật Tổ, không chấp nhất với việc trả thù!” Tiểu Hòa thượng giải thích.
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu một chút: “Oan oan tương báo đến bao giờ? Lấy ơn báo oán? Hai câu này hình như không phải Phật Tổ nói…”
“Cái này không quan trọng! Phật Tổ không chỗ nào là không có mặt. Phật Tổ không gì là không thể. Ngài có thể hóa thân làm vạn vật, có thể biến hóa thành bất kỳ người nào, cho nên chỉ cần là những lời có đạo lý thì đều là Phật Tổ nói!” Ý chí sinh tồn của Tiểu Hòa thượng rất mạnh.
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Nhưng mà chúng ta không thể không giết ngươi. Dẫu sao Phật Tổ cũng nói: Nhổ có phải nhổ tận gốc, không gió xuân thổi lại hồi sinh!”
“Phật Tổ có nói mấy lời này sao?” Tiểu Hoà thượng hoang mang.
“Ngươi đã nói, Phật Tổ không chỗ nào là không có mặt, không gì không thể. Ngài có thể hóa thân thành vạn vật, có thể biến hóa thành bất kì người nào, chỉ cần là những lời có đạo lý thì đều là của Phật Tổ nói!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Tiểu Hòa thượng: “…”
“Thí chủ, Phật Tổ căn bản không nói những lời này. Mới nãy là bần tăng gạt ngươi thôi!” Tiểu Hòa thượng muốn khóc: “Ngươi tha cho tiểu tăng đi! Coi như là ta đánh rắm, thả ta đi đi mà! Ta tuyệt đối không đề cập đến chuyện báo thù!”
“Ta không tin! Thế nên ngươi vẫn cứ cùng ta về đi thôi, ha!” Lâm Bắc Phàm nắm chặt hắn ta, kéo về.
Yến Xích Hà há miệng: “Lâm huynh đệ…”
“Yên tâm, ta không giết người. Bản thân ta rất có hứng thú với Phật học cho nên muốn lãnh giáo một chút với Phật tử ấy mà.” Lâm Bắc Phàm bắt Tiểu Hòa thượng vào trong chiến hạm, sau đó trói gô lại.
Tiểu Hòa thượng kinh ngạc: “Thí chủ, ngươi đây là làm gì? Không phải chúng ta thảo luận Phật pháp hay sao? Vì cớ gì mà trói bần tăng lại?”
Lâm Bắc phàm cười híp mắt, móc ra một cây đao: “Trước khi thảo luận Phật pháp, ta muốn giúp ngươi lục căn thanh tịnh.”
Sắc mặt Tiểu Hòa thượng lạnh nhạt, vô dục vô cầu: “Thí chủ, không cần, bần tăng đã tứ đại giai không rồi, A Di Đà Phật!”
“Đã như vậy, ngươi hẳn không nên để ý mình thiếu món đồ chơi này đi!” Ánh mắt của Lâm Bắc phàm liếc xuống phía dưới.
Tiểu Hòa thượng sợ hết hồn, vội vàng nói: “Thí chủ, thật sự không cần. Hòa thượng và thái giám vẫn có chút khác biệt. Ta là một hòa thượng thuần túy, là một hòa thượng thoát khỏi sự ham muốn thấp kém, tuyệt đối không cùng một giuộc với thái giám!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Phật nói: Hết thảy đều là hư ảo, như mộng ảo bọt nước mà thôi!”
Tiểu Hòa thượng gấp gáp: “Phật còn nói: Bồ đề vốn chẳng phải cây, Minh Kính cũng chẳng phải gương (người xuống địa ngục sẽ đứng trước Minh Kính đài để xem lại những việc ác đã từng làm ở trần gian), vốn không phải là vật, sao có thể dính bụi trần! (Ý chính chủ yếu là trên đời vốn trống không, thế gian vạn vật đều là không, đã là không sao có thể bị ô uế) Tiểu tăng là người trong sạch, không cần đại động can qua!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Phật nói: Sắc tức thị không, không tức thị sắc!”
Tiểu Hòa thượng càng gấp: “Phật còn nói: Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ! Buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật! Thí chủ, mau buông đồ đao của ngươi xuống đi!”
…
Lâm Bắc Phàm quả nhiên thu hồi đồ đao, thân thiết vỗ vai Tiểu Hòa thượng một cái, nói: “Tiểu Hòa thượng thật là Phật pháp cao thâm! Ta tạm thời tha cho ngươi, nhưng con mắt của ngươi đừng có mà nhìn loạn xạ nữa, hiểu không?”
“Cảm tạ thí chủ chỉ điểm! Bần tăng hiểu rồi!” Tiểu Hòa thượng gật đầu một cái.
Thời gian bị giam lỏng thật là nhàm chán. Tiểu Hòa thượng không dám ngắm gái, chỉ có thể nhìn vào gấu trúc bên cạnh.
Lúc này, gấu trúc dùng cái chân gấu của mình thở phì phò chọc một con Văn Tâm ngư to lớn nhảy nhót tưng bừng, mà ở bên cạnh là một nồi nước sôi. Từ lần trước bị cá tát cho một cái, gấu trúc liền chơi đùa với Văn Tâm ngư, trước hết phải ngược đãi một phen, sau đó mới nấu chín mà ăn.
Sau khi trải qua một phen dày vò, cá rốt cuộc bị ném vào trong nồi, tản ra mùi thơm mê người.
Tiểu Hòa thượng ngửi thấy, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Nhưng mà, gấu trúc vẫn chưa hết hận, lại vỗ thêm mấy cái.
Bởi vì khi nãy nó lại bị cá tát cho một cái nữa, bây giờ đầu có chút chóng mặt.
Ngửi thấy mùi thơm mê người, nhìn gấu trúc choáng váng, Tiểu Hòa thượng nhịn không được, dụ dỗ: “Thí chụ, vạn vật đều có linh, có thể không thương nhưng không nên hại. Nên bỏ thêm nhiều hạt tiêu cho món ăn thơm hơn chút. Bần tăng sẽ tự mang chén đũa!”
Gấu trúc: “…”
Gấu trúc hoang mang, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Hòa thượng đầu trọc, giơ bảng: Ngươi không phải là hòa thượng à?
Sau đó lại giơ bảng thứ hai: Sao cũng ăn thịt thế?
“!”
Gấu trúc: “…”
“Không hổ là cao tăng đắc đạo, Phật pháp thật là cao thâm!” Yến Xích Hà khen.
Những người khác đều trợn tròn mắt! Đúng là một gã hòa thượng thích ăn thịt!
Gấu trúc giơ bảng: Ta không cho ngươi ăn!
Tiếp theo, gấu trúc lật tới lật lui Văn Tâm ngư. Tiếc thay cá thì lớn mà nồi thì nhỏ, mãi vẫn không chín.
Tiểu Hòa thượng lại hiến kế: “Gấu trúc thí chủ, ngươi như vậy không được. Cá lớn cỡ nào chứ, một nồi không hầm hết. Cần hai vỉ nướng, một nửa hấp một nửa kho, lại thêm một bình Tuyết Hoa, chúng ta xông xáo chân trời! A Di Đà Phật!”
Gấu trúc giơ lên một tấm bảng: Hay!
Vì vậy, gấu trúc lập tức lấy hai vỉ nướng, một nửa hấp, một nửa kho.
Còn lấy ra rất nhiêu linh tửu, ừng ực ừng ực uống.
Sau đó, cầm cá đã nướng chín thơm lừng lên mà ăn.
Tiểu Hòa thượng nhìn mà phát thèm. Mình dù sao cũng là cao tăng đắc đạo, cuộc sống lại không bằng một con thú cưng?
Mặt Tiểu Hòa thượng lộ vẻ từ bi: “Gấu trúc thí chủ, ngươi lòng dạ Bồ Tát, có thể phiền ngươi đem nửa con cá kia lại đây không? Bần tăng muốn siêu độ cho nó, hy vọng nó sớm ngày được lên thế giới Tây Thiên cực lạc, không chịu nỗi khổ luân hồi! A Di Đà Phật!”
Gấu trúc vừa nghe liền vui vẻ, đẩy nửa con cá còn lại qua, giơ bảng: Ngươi định siêu độ cho nó thế nào?
Sắc mặt Tiểu Hòa thượng càng thêm từ bi: “Con cá nhỏ, kiếp trước 500 lần ngoảnh đầu mới đổi được một lần liếc vội kiếp này. Ngươi và ta cuối cùng là có duyên nhưng không phận. Ta quy y theo Phật, ngươi quy y theo ta, được không? Ngươi không nói lời nào thì coi như là chấp nhận!”
Sau đó đột nhiên há miệng ra, nuốt chửng nửa con cá.