Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân Công Báo tuy biết mình là một người có thể chất xui xẻo, đi tới nơi nào cũng gặp xúi quẩy, nhưng không nghĩ tới cũng quá xúi quẩy đi. Hắn ta không hiểu sao xuyên việt đến một một thế giới lạ lẫm, còn không hiểu sao biến thành một tên ăn mày; hơn nữa còn là một tên tiểu ăn mày vừa bị người ta hành hung một trận vì giành ăn, thật sự là lạnh lòng biết chừng nào.
Quan trọng nhất chính là, một thân thực lực của hắn ta đã không còn, lại còn phải nhịn đau chịu đói, tình cảnh đặc biệt thê lương.
"Trong thiên hạ, chỉ sợ không còn ai xui xẻo hơn so với ta đi!" Thân Công Báo cười khổ, nhưng do cười quá lớn, ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, lại phải chịu đau đớn vô cùng.
"Vẫn là kiếm chút gì nhét đầy cái bao tử trước đã, rất nhiều năm rồi chưa có lại cảm giác đói bụng, thật sự là có chút hoài niệm mà!" Thân Công Báo móc từ trong ngực ra nửa chiếc màn thầu đen hơi thiu, đây là vừa rồi lúc đánh nhau thân thể phản xạ có điều kiện giấu đi, không nghĩ tới bây giờ lại thành cọng rơm cứu mạng hắn ta.
"Ôiiii, ăn trước cái đã!" Thân Công Báo lắc lắc đầu, chịu đựng mùi hôi thối nhét màn thầu vào trong miệng.
Đúng lúc này, một đám quan binh cưỡi ngựa lao đến, gà bay chó chạy.
Thân Công Báo không biết bị ai đụng trúng bay ra ngoài, ngã xuống mặt đường; mà miếng bánh bao hắn cầm trong tay lại vừa vặn rơi ở ngay phía trước con ngựa, sau đó liền bị giẫm lên.
Thân Công Báo ủy khuất khóc lóc: "Màn thầu của ta! Còn tay của ta nữa..."
Lúc này, đám quan binh quay trở lại, một tên trưởng quan trong đó tỏ thái độ từ trên cao nhìn xuống mà hỏi: "Ngươi chính là Thân Công Báo?"
Thân Công Báo ngừng khóc lóc, ngơ ngác gật đầu một cái.
Trưởng quan vung tay lên: "Dẫn đi!"
. ..
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều hối hận khi đi tới thế giới này.
Thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng rất vui vẻ vì có thể đến được thế giới này, bởi vì đây là một cái thế giới có khí vận hoàng đạo. Chỉ cần trở thành hoàng đế quản lý quốc gia, tu luyện đế vương chi khí, thì thực lực sẽ có thể từ từ được nâng lên, cuối cùng siêu phàm thành thánh.
Mà thân phận hiện tại của hắn ta lại là hoàng thúc của hoàng thượng đương triều - Tần vương, trời sinh đã có được tư cách thành đế.
Thế giới này thật sự rất phù hợp với hắn ta.
Làm hoàng đế, còn ai có thể phù hợp hơn so với hắn chứ?
"Đáng tiếc, không thể gặp được 2 vị tướng quân Vương Tiễn cùng Mông Điềm, còn có mỹ nhân Khuynh Thành của quả nhân..." Thủy Hoàng trong lòng có chút tiếc nuối, giang sơn và mỹ nhân, từ xưa đều khó có được hết.
Thế nhưng hắn ta không hổ là thiên cổ nhất đế, lập tức thu lại những suy nghĩ vụn vặt này này, suy nghĩ phương hướng tương lai.
"Đầu tiên, nhất định phải diệt trừ tiểu hoàng đế." Thủy Hoàng trầm giọng.
Một quốc gia chỉ có thể có một hoàng đế, khí vận kim long cũng chỉ tán thành một hoàng đế, đây là quy luật của thế giới này. Nếu như hắn không nhường vị trí đó ra, người khác cũng không có cơ hội thượng vị.
Thủy Hoàng cũng không để tiểu hoàng đế vào trong lòng, thế mà ở trong triều không phân tốt xấu giết sạch Lữ thừa tướng cùng với đội ngũ quan văn, chỉ vì thỏa mãn dục vọng bản thân, hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả.
Dạng tiểu hoàng đế quá chuyên quyền này, không có lòng dạ, khó thành đại sự.
Nếu như là mình, tuyệt đối sẽ không nóng nảy giết chết Lữ thừa tướng. Ngược lại còn tận lực sủng ái ông ta, biến ông ta thành cây đao của mình để đi đả thương những địch nhân khác, tranh thủ thời gian cho chính mình. Sau đó len lén bồi dưỡng thế lực, nâng đỡ một phe phái mới trên triều đình, tốn thời gian vài năm khống chế được triều đình, lúc đó mới công bố ra tội danh diệt trừ Lữ thừa tướng.
Hợp tình hợp lý hợp pháp, chuyển giao bình ổn, giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất, thực hiện thay đổi quyền lực.
Cho nên, hiện tại điều hắn ta quan tâm hơn chính là sau khi diệt trừ tiểu hoàng đế, làm sao để giải quyết tốt hậu quả, làm sao dùng cái giá thấp nhất để đạt được hoàng vị; hơn nữa còn xử lý tốt những người có tâm tư ngấp nghé ngôi vị hoàng đế.
Chỉ trong chốc lát này, trong đầu hắn ta đã hiện lên hơn mười mấy biện pháp.
Đúng lúc này, một tên quản gia tiến đến thông báo.
Thủy Hoàng kinh ngạc: "Tiểu hoàng đế muốn gặp ta?"
Ở trong ký ức của hắn ta, quan hệ giữa hắn và tiểu hoàng đế hình như là không mặn không nhạt, bình thường cũng không có việc gì cần lui tới, vậy mà hiện tại lại muốn gặp hắn?
Thủy Hoàng đứng lên: "Vậy đi gặp thôi, cháu trai của ta!"
Kết quả là, Thủy Hoàng ở cửa hoàng cung đã gặp một người, một người mà cả đời này hắn cũng khó có thể quên, một người không nên xuất hiện ở thế giới này... Bởi vì người đó chính là Hán Cao Tổ, tên Đình trưởng nhị lưu đánh cắp giang sơn Đại Tần của hắn.
Lúc này Hán Cao Tổ cũng rất khiếp sợ, vốn cho rằng chỉ có mình hắn ta xuyên việt đến thế giới này, đang chuẩn bị đại triển bá nghiệp, kết quả là lại gặp được địch nhân trời định – Tần Thủy Hoàng, thực sự là quá đáng ghét.
Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?
Hai vị hoàng đế mắt lớn trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Trong lòng bọn hắn tràn ngập sóng to gió lớn . ..
Một lão thái giám ở giữa cười nói: "Hai vị hoàng thúc không cần kinh ngạc, các ngươi đều là người được hoàng đế bệ hạ triệu kiến mà đến. Đã rất lâu rồi bệ hạ chưa gặp mặt hai vị hoàng thúc, cho nên đặc biệt mời hai vị hoàng thúc tới ăn một bữa gia yến, tán gẫu chút việc nhà."
Hai vị hoàng đế nhìn nhau không nói gì, chỉ cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc.
Bọn hắn sóng vai cùng đi, Hán Cao Tổ nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tần Thủy Hoàng nghiến răng: "Quả nhân cũng muốn hỏi ngươi vấn đề này!"
"Trẫm đến nơi này một cách thần bí khó hiểu, biến thành hoàng thúc của Hán vương ở nơi đây!"
"Quả nhân cũng vậy, thân phận bây giờ là Tần vương!"
Cuối cùng, sau khi hai vị hoàng đế cũng không thể giải thích được cái gì, chỉ cảm thấy sau lưng tựa hồ ẩn giấu một âm mưu.
Khi bọn hắn tiến vào đại sảnh, liền sững sờ khi nhìn thấy một tên tiểu khất cái đang đang ăn uống thả cửa. Tên này không ngờ lại là tên siêu cấp thằng xui xẻo - Thân Công Báo, làm sao lại trở nên thê thảm như vậy?
Thân Công Báo nhìn thấy hai vị hoàng đế cũng sững sờ, chiếc đùi gà đang nhét vào trong miệng liền rơi ra, lắp ba lắp bắp hỏi: "Là là... là các ngươi? Sao các ngươi cũng đến nơi này vậy?"
Ngay sau đó, người thứ tư đi đến, lại là Võ Phinh Đình.
Nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy, Võ Phinh Đình chấn kinh đến mức cây kéo giấu ở trong tay áo cũng bị rơi ra, trợn mắt hốc mồm nói: "Các ngươi... tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Nghĩ nghĩ, nàng lại mong đợi hỏi: "Chẳng lẽ nơi này là thế giới đã khôi phục linh khí?"
Ba người đều lắc đầu, biểu thị không biết.
Thân Công Báo nhếch miệng, nửa đùa nửa thật nói: "Không phải chúng ta sẽ đồng loạt xuyên việt tập thể một lần luôn đó chứ?"
Cũng không lâu lắm, Tây Thi đậu hũ Diệp Khuynh Thành cũng tới, cũng phản ứng giống như mọi người vậy.
Tất cả mọi người đều từ cùng một cái thế giới đến đây, hơn nữa mới đến chưa được một ngày đã bị tập trung lại, vấn đề này nhìn thế nào cũng đều có vẻ quỷ dị. Tâm trạng mọi người đều nặng nề, không biết nên nói cái gì, ngay cả Thân Công Báo cũng không còn hào hứng ăn uống nữa.
Cũng không lâu lắm, một con thú nuôi hai màu trắng đen chậm rãi bò vào.
Thân Công Báo mở to hai mắt nhìn: "Gấu trúc đạo hữu, sao ngươi cũng tới đây?"