Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Cùng ngày, sự tình Lâm Bắc Phàm đại sát tứ phương, cơ hồ quét sạch triều đình truyền ra ngoài, dẫn tới dư luận một mảnh xôn xao.
Mọi người đều nhất trí lên án tiểu hoàng đế, cho rằng hắn hành động theo cảm tính, để lại mối họa vạn năm.
Tuy Lữ thừa tướng thao túng triều chính, ảnh hưởng tới sự ổn định của triều đình, ngươi giết thì giết, mọi người không có ý kiến gì.
Thế nhưng, ngươi cũng không thể giết hết cả những đại thần khác, gần như quét sạch triều đình.
Sau này, còn ai đi xử lý chính sự? Còn ai đi quản lý quốc gia chứ?
Chẳng lẽ chỉ bằng một tiểu hoàng đế như ngươi?
Tiểu hoàng đế thực sự là quá không hiểu chuyện!
Kể từ đó, quốc gia phải làm sao bây giờ?
Dân chúng vô cùng bi quan, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Chỉ là, các chư hầu, tướng quân, vương gia, những kẻ không muốn làm thần tử lại thấy được cơ hội; còn có quốc gia khác cũng thấy được kỳ ngộ khuếch trương, lập tức tung ra rất nhiều tin đồn không tốt, nói rằng Lâm Bắc Phàm vị hoàng đế này điên rồi, rằng đây là dấu hiệu diệt quốc. Sau đó thì tăng tốc mưu đồ sau lưng, chuẩn bị cắn một miếng thịt lớn..
Ngay cả Kim Long khí vận cũng thu ngắn lại một trượng, rên rỉ không thôi, mọi người càng thêm bi quan.
Có một số bách tính, người giàu có đã cân nhắc đến chuyện di chuyển sang nước khác.
Thế nhưng đối với dư luận và biến hóa bên ngoài, Lâm Bắc Phàm căn bản không quan tâm. Hắn tới nơi này là để thu thập mảnh vỡ Đạo Tâm, đến thời gian thì sẽ trở về, không có hơi sức đâu đi làm những chuyện lung tung như vậy.
Đương nhiên, nếu như những chuyện này không có ai quản, mặc cho nó cứ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn, thì cuối cùng nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị quốc gia, tiến thêm một bước sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn.
"Cũng nên gọi bọn chúng đến, thu thập tàn cuộc thôi." Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười không có hảo ý.
. ..
Võ Phinh Đình không biết làm sao, vốn đang yên ổn đợi ở bên trong chiến hạm, bỗng nhiên thời không lại chuyển dời đến nơi này, như thể đi tới thế giới cổ đại vậy, mà nàng cũng biến thành một tiểu thư con nhà giàu.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng chính là: Chẳng lẽ mình lại xuyên việt? Hơn nữa còn là hồn phách xuyên việt?
Võ Phinh Đình soi soi gương, phát hiện thấy tướng mạo không thay đổi, thân thể cũng không thay đổi gì.
Loại tình huống này khiến cho nàng nghĩ mãi mà không rõ, đây rốt cuộc tính là dạng xuyên việt gì.
Vốn đã có kinh nghiệm xuyên việt, Võ Phinh Đình cũng không có nhiều bối rối, mà chỉ cẩn thận quan sát thế giới này.
Nàng phát hiện thế giới này vô cùng kỳ lạ, tuy có linh khí, nhưng không nồng đậm như thế giới linh khí khôi phục, điều này mang ý nghĩa khi tu luyện linh khí sẽ tiến triển chậm.
Khiến cho nàng ngạc nhiên là, bên cạnh có một đầu kim long to lớn đang nhả khói nuốt mây, như ẩn như hiện; mang lại cho nàng một loại cảm giác cường đại, khiến cho người ta sinh lòng kính sợ.
Dựa theo trực giác bén nhạy, nàng cảm thấy đầu kim long hẳn là cùng một nhịp thở với thế giới này.
Nhưng điều khiến cho nàng lo lắng chính là, nàng bẩm sinh không có niệm lực.
Ngoại trừ có được trí nhớ kinh khủng cùng năng lực tính toán cường đại như cũ, còn những mặt khác thì hoàn toàn giống như người bình thường. Nói cách khác hiện tại nàng đã mất đi sức tự vệ, khiến trong lòng nàng tràn đầy cảm giác nguy cơ.
"Không biết còn có thể trở lại thế giới cũ hay không?" Võ Phinh Đình tự nhủ, ánh mắt tràn ngập ưu sầu: "Chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại tên tiểu bại hoai kia nữa! Không biết ta rời đi, hắn có thương tâm khổ sở hay không?"
Bình thường lúc cần hắn, nàng luôn có thể dễ dàng tìm được hắn, trước giờ nàng chưa từng coi đó là chuyện đáng kể.
Nhưng lúc không gặp được hắn, nàng lại phát hiện ra mình rất mong nhớ.
Đúng lúc này, một nha hoàn hưng phấn chạy vào.
Võ Phinh Đình đành phải tạm thời dằn sự nhung nhớ trong lòng xuống, giả bộ làm ra dáng vẻ như thiên kim tiểu thư nói: "Thúy Trúc, chuyện gì mà hớt hải như vậy?"
"Tiểu thư, có chuyện chuyện vui lớn! Hoàng đế bệ hạ triệu người vào cung!" Nha hoàn hết sức cao hứng nói: "Hiện tại hoàng đế bệ hạ vẫn chưa lập gia đình, mà tiểu thư ngươi cũng là đài các chưa gả, bệ hạ triệu ngươi vào cung rất có thể là đã coi trọng tiểu thư. Nói không chừng tiểu thư sẽ là hoàng hậu nương nương trong tương lai cũng nên, Võ gia chúng ta cũng theo đó mà lên như diều gặp gió!"
Võ Phinh Đình không hề vui vẻ, mà tiếp đó nàng còn cảm thấy đã nhận lấy đả kích nặng nề.
Nàng biết rõ ở cái thời đại phong kiến này, thế lực hoàng quyền cường đại đến mức nào. Bất luận kẻ nào cũng không thể kháng chỉ, bằng không chỉ có một đường chết mà thôi, thậm chí còn có thể liên lụy người khác. Thế nhưng hiện tại, nàng đã không có sức để tự vệ.
Chẳng lẽ đời này chỉ có thể gả cho một nam nhân mình không yêu, ngơ ngơ ngác ngác sống sót thôi sao?
Võ Phinh Đình hít sâu một hơi nói: "Thúy Trúc, ngươi ra ngoài trước đi, ta sẽ đến ngay!"
"Ấy... vâng tiểu thư!" Nha hoàn lui xuống.
Võ Phinh Đình thất hồn lạc phách ngồi xuống, sau đó lấy ra một cây kéo từ một chiếc tủ nhỏ giấu ở trong tay áo.
"Nếu như hoàng đế dám làm loạn, ta thà chết đi coi như xong!"
. ..
Lúc này, có một đám nam đang vây quanh một cửa hàng đậu hũ.
"Trời ạ, Tây Thi bán đậu hũ thật sự là quá đẹp, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, hồn vía của ta đã bị câu đi mất!"
"Vẫn luôn nghe đồn về Tây Thi đậu hũ, không nghĩ tới thật sự đẹp như vậy!"
"Làn da trắng nõn y như đậu hũ vậy!"
"Cho nên mới gọi là Tây Thi đậu hũ chứ!"
"Nếu như có thể cưới được nữ nhân như vậy, cho dù có bị tổn thọ 10 năm ta cũng nguyện ý!"
"Ngươi đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có tổn thọ 50 năm cũng vô dụng! Tiên nữ dạng này có thể được ngắm vài lần đã là không tệ rồi, bởi vì chắc chắn nàng sẽ thuộc về vương tôn quý tộc!"
. ..
Lúc này, người sở hữu hệ thống Ngụy Nương Diệp Khuynh Thành núp ở trong phòng đậu hũ đang vô cùng phát điên.
Hắn ta không biết vì sao bỗng nhiên lại đến thế giới này, lại còn biến thành chủ của một cửa hàng đậu hũ nhỏ; bởi vì dung mạo xuất chúng, nên được mọi người xưng là Tây Thi đậu hũ.
... . .
Thế nhưng xuyên việt thì xuyên qua đi, cũng không phải hắn ta chưa từng xuyên việt qua, thế nhưng hệ thống lại mất liên lạc, có kêu gọi như thế nào cũng vô dụng.
Hơn nữa một thân thực lực cũng không còn, điều này khiến cho tâm lý của hắn hơi hoảng sợ.
Quan trọng nhất chính là…
Bây giờ hắn là nữ!
Bây giờ hắn là nữ!
Bây giờ hắn là nữ!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Không sai, hắn ta đã hoàn toàn biến thành nữ nhân, mà không phải là nữ giả trang.
"Đáng chết, mặc dù ta là ngụy nương (giả gái), nhưng ta không muốn trở thành nữ nhân thực sự! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao vừa mở mắt ra thế giới đã thay đổi, giới tính của ta cũng thay đổi chứ?" Diệp Khuynh Thành điên vô cùng, cảm thấy hết sức nguy hiểm.
Vốn ở thời điểm giả gái, cho dù có được một thân thực lực vẫn bị người ta ăn không ít “đậu hũ”. Hiện tại đã triệt để biến thành nữ nhân, thực lực đã không còn chút nào, vậy ta còn có thể giữ được sự trong trắng sao?
Nhan sắc giống nàng dạng này, bất luận ở cổ đại hay hiện đại cũng đều thuộc loại hại nước hại dân.
Diệp Khuynh Thành đã không dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, một đội nhân mã quan binh đã vây lấy cửa hàng đậu hũ, một tên quan binh hô to: " Tây Thi đậu hũ hãy mau cùng chúng ta rời đi, hoàng đế bệ hạ muốn triệu ngươi vào cung diện thánh."
Diệp Khuynh Thành cả kinh trong lòng, chẳng lẽ chuyện lo lắng nhất lại xảy ra?
Hắn vội vã vọt ra, ôm theo một tia may mắn hỏi: "Đại nhân, hoàng đế bệ hạ triệu kiến ta không biết có chuyện gì?"
Quan binh là một tên thô kệch, không nhịn được nói: "Còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là muốn ăn “đậu hũ” của ngươi rồi!"
Diệp Khuynh Thành: "... "