Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Cục thịt xoay người, giơ bảng lên: Trời vẫn chưa sáng!
Sau đó lăn qua lăn lại, rốt cục cũng mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm mặc quần áo hoàng đế, lập tức đầu óc thanh tỉnh lại, giơ lên cái bảng thứ hai: Chủ nhân, ngươi đang chơi cosplay?
Cục thịt tròn vo này chính là gấu trúc.
Cuối cùng, Thiên Đạo vẫn không chịu được mức độ mặt dày của Lâm Bắc Phàm, đồng ý với thỉnh cầu của Lâm Bắc Phàm cho mang theo thú cưng.
Lâm Bắc Phàm ôm lấy gấu trúc đặt trong lồng ngực vuốt lông.
Không thể không nói, lông tơ gấu trúc mịn màng, thân thể tròn vo, ôm vào thật sự rất sảng khoái.
Nhưng gấu trúc lại giãy dụa, giơ bảng lên: Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đó!
"Cosplay cái gì chứ, tự đoán!"
Đúng lúc này, một lão thái giám dẫn theo một đám cung nữ đi đến, cất giọng the thé nói: "Hoàng thượng, phải vào triều rồi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, uy nghiêm nói: "Để đồ ăn sáng xuống, các ngươi tạm thời lui ra!"
"Thần tuân chỉ!" Lão thái giám kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, lại nhìn gấu trúc bên cạnh, dẫn theo hạ nhân lui đi.
Gấu trúc càng tò mò, giơ bảng hiệu lên: Cosplay tập thể sao?
Ăn điểm tâm xong, Lâm Bắc Phàm ôm gấu trúc vào triều.
Nói là vào triều thật ra vẫn còn rất sớm, trời còn chưa sáng. Dựa theo thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Bắc Phàm thì bây giờ vẫn còn đang vùi đầu ngủ.
Ngay cả gấu trúc vừa mới ăn no xong cũng ngáp liên hồi, đôi mắt thâm quầng càng thâm hơn.
Nhưng nó cũng rất hiếu kỳ, cảm giác cứ như thể đang xuyên việt vậy, mà còn là xuyên việt đến cổ đại nữa chứ, chơi vui cực kì. Cũng may chủ nhân ở ngay bên cạnh, nếu không thì nó đã cân nhắc làm sao để chạy trối chết rồi.
Rốt cục Lâm Bắc Phàm bước lên bảo tọa của hoàng đế, nhìn xuống cung đình, quần thần quỳ lạy.
"Bệ hạ thọ cùng trời đất, đức sánh trời cao!"
Thế giới này không nói "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", bởi vì hoàng đế nơi này đều có thể sống rất lâu. Không nói những hoàng đế có được tu vi Chí Tôn, chỉ nói giống như hoàng đế của vương triều trước mắt Lâm Bắc Phàm đây, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sống 800 đến 1000 năm dễ dàng, nếu như quốc gia tấn thăng làm hoàng triều, thọ mệnh còn kéo dài đến mấy ngàn tuổi.
Nói vạn tuế khác gì nguyền rủa người ta chết sớm, không thể nào trở thành hoàng đế Chí Tôn.
"Bình thân!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Tạ bệ hạ!" Quần thần cùng hô, sau đó đứng lên.
Lúc này, thừa tướng Lữ Lương làm khó dễ: "Xin hỏi bệ hạ, trong tay ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Lâm Bắc Phàm giơ gấu trúc lên: “Đây là thú cưng của trẫm, tên là gấu trúc, có phải rất đáng yêu hay không?"
"Đáng yêu?" Lữ thừa tướng tức giận đến dựng râu trừng mắt, chắp hai tay bái trời: "Bệ hạ, đây là triều đình, là nơi nghị sự quan trọng của quốc gia, liên quan đến an nguy của sơn hà xã tắc. Vậy mà ngài lại mang theo một con thú cưng vào triều, chuyện này còn ra thể thống gì? Bệ hạ trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng lão thần chúng ta không thể bỏ mặc không quản. Người đâu, mau kéo con vật trong ngực bệ hạ ra ngoài, trảm!"
Toàn bộ triều đình tĩnh như ve mùa đông, lập tức có hai tên thị vệ xông vào trong triều, muốn bắt gấu trúc đi.
Gấu trúc bị dọa đến run lẩy bẩy, giơ bảng lên: Đừng có giết ta!
Sau đó ôm chặt lấy tay Lâm Bắc Phàm, tựa hồ như vậy mới an toàn.
Lâm Bắc Phàm mặt không biểu tình, loại chuyện này hắn đã sớm dự liệu được.
Mặt ngoài là một vị thừa tướng cúc cung tận tụy vì nước vì dân, kỳ thực lại là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Khi Tiên hoàng còn tại thế, không biết từng biểu hiện trung thành tuyệt đối cỡ nào, bất kể làm chuyện gì cũng đều nhẫn nhục chịu khó; chính vì vậy ông ta mới được khâm định làm thừa tướng, phụ trợ ấu đế.
Thế nhưng từ sau khi Tiên hoàng ra đi, ông ta liền lộ rõ bộ mặt thật, thao túng quan văn triều chính, muốn ai lên thì người đó lên, muốn ai xuống thì người đó xuống; toàn bộ triều đình đều trở thành ông ta một mình độc đoán, hoàn toàn không xem hoàng đế ra gì.
Không chỉ như thế, trong cung ngoài cung cũng đều là người của ông ta.
Mặc dù không phải hoàng đế, nhưng lại như một vị thái thượng hoàng không vương miện.
Vị thừa tướng này bình thường vào triều không làm gì khác, chỉ làm đúng hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là đả kích uy vọng của hắn, chuyện còn lại chính là bài trừ đối lập, củng cố địa vị bản thân.
Lúc này, 2 tên thị vệ đã đi lên long đài.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên rút ra một thanh bảo kiếm, chỉ nghe thấy keng một tiếng, đầu hai tên thị vệ đã rơi xuống đất.
Một màn đột ngột này, khiến cả đám người đều sợ ngây người.
Bọn hắn không thể hiểu nổi tiểu hoàng đế bình thường khúm núm lại dám rút kiếm giết người?
Hắn không sợ Lữ tướng sẽ tức giận sao?
Lúc này, Lữ thừa tướng quả nhiên tức giận đến toàn thân phát run, dùng tay chỉ Lâm Bắc Phàm: "Ngươi... ngươi... lại dám giết người?"
"Giết thì đã giết rồi, làm sao?" Lâm Bắc Phàm cầm theo thanh kiếm nhỏ máu từng bước đi xuống, gác trên cổ Lữ tướng: “Trẫm là đương kim thiên tử, đất trong thiên hạ đều là đất của nhà vua, dân trong thiên hạ đều là con dân của nhà vua. Thiên hạ này đều là của ta, ta thích giết ai thì giết, ngươi có ý kiến gì sao?"
Cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên thân kiếm dán chặt trên cổ ông ta, máu trên thân kiếm nhỏ xuôi xuống.
Lại nhìn ánh mắt vô tình của Lâm Bắc Phàm, ánh mắt kia tựa như thần linh đang nhìn xuống sâu kiến, Lữ tướng đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm rất sợ hãi.
Ông ta có một loại trực giác mãnh liệt, nếu như câu trả lời không làm đối phương hài lòng, vậy thì kết quả chỉ có một.
Lữ tướng đổ mồ hôi toàn thân, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, treo nụ cười miễn cưỡng, nói: "Không... không có, bệ hạ giết ai đều đúng cả , quân muốn thần chết, thần không thể không chết!"
"Nói rất hay, đây chính là giác ngộ của một vị đại thần!" Lâm Bắc Phàm thu hồi kiếm quay trở về.
Lữ thừa tướng thầm thở dài một hơi, sau đó dùng ánh mắt ác độc nhìn bóng lưng Lâm Bắc Phàm.
Hôm nay với ông ta mà nói quả thực là sự sỉ nhục, ông ta nhất định phải báo mối thù này.
Đang lúc Lữ thừa tướng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên Lâm Bắc Phàm quay người lại, kiếm quang theo đến, đầu của Lữ thừa tướng rơi xuống đất, ánh mắt mang theo thần sắc không dám tin.
Những người khác cũng lộ ra ánh mắt không thể tin được; Lữ thừa tướng quyền thế ngập trời, có danh xưng là thái thượng hoàng, cứ thế mà chết đi sao?
Chết ở dưới kiếm của tiểu hoàng đế?
Làm sao tiểu hoàng đế lại có can đảm này, hắn không sợ triều cương đại loạn sao?
Cả đám người bỗng nhiên chợt nhận ra, bọn họ không hiểu gì về tiểu hoàng đế cả.
"Ghét nhất loại người ở trước mặt nói một đàng, cuối cùng lại làm một nẻo như ngươi!" Lâm Bắc Phàm rung máu trên thân kiếm xuống, đi tới trước mặt một tên đại thần kế tiếp, nói: "Hình như là ngươi được Lữ thừa tướng đề bạt lên phải không?"
"Thần... Thần có tội!" Tên đại thần kia lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Nếu đã có tội, vậy thì cũng đi chết đi." Lâm Bắc Phàm vung đồ đao lên, lại một cái đầu người rơi xuống đất.
Đám người lần nữa giật mình, toàn bộ triều đình yên tĩnh đáng sợ.
Lâm Bắc Phàm đi đến trước mặt tên đại thần thứ ba, nói: "Hình như ngươi cũng vậy?"
"Thần... oan uổng quá!" Đại thần quỳ xuống.
"Cứ coi như trẫm vu oan ngươi là được." Lâm Bắc Phàm mặt không thay đổi vung đao, đầu người thứ ba rơi xuống.
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm dựa theo ký ức tiến hành giết người, phàm là những người để lại tiếng xấu trong trí nhớ của hắn, tất cả không buông tha. Mỗi một đao liền có một đầu người rơi xuống đất; kết quả giết rồi lại giết, gần như giết sạch triều đình, gần 7 phần đại thần đều đã chết, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Người còn sống một mực quỳ xuống dập đầu, cầu xin tha thứ, nhìn Lâm Bắc Phàm như là ác ma vậy.
Lâm Bắc Phàm buông bảo kiếm bị nhuộm đỏ xuống, nói: "Người tới, rửa sạch sẽ đại điện cho trẫm. Mặt khác, sắp xếp người khám nhà diệt tộc cho trẫm, cứ dựa theo từng đầu người trên điện để xét nhà, một tên cũng không thể bỏ qua!"