Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Cuối cùng, Vũ Phinh Đình cũng không tiếp nhận lời đề nghị vô sỉ của Lâm Bắc Phàm.
Ngày thứ hai, ở trên triều đình, Lâm Bắc Phàm dùng danh nghĩa hoàng đế truyền thánh chỉ ra bên ngoài, phong Tần vương (Tần Thủy Hoàng) làm đại nguyên soái quân đội quốc gia, chưởng quản quyền hành quân sự cả nước, thống soái binh mã cả nước, có quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Phong Hán vương (Hán Cao Tổ) làm thừa tướng, có quyền chủ quản chính trị quốc gia, giám sát bách quan, cũng có quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Phong khất cái Thân Công Báo làm sứ thần ngoại giao, chức quan tam phẩm, ngay hôm đó đi sứ nước khác.
Phong nữ nhi Vũ gia Vũ Phinh Đình làm Công bộ Thượng thư, chức quan nhị phẩm, chủ quản tất cả hạng mục công việc của Công bộ.
Phong Tây Thi đậu hũ Diệp Khuynh Thành làm con gái hoàng gia, phong hào là Khuynh Thành công chúa; chọn ngày chiêu rể, tuyển chọn phò mã.
Cuối cùng, gấu trúc nhìn thấy nhiều người đều làm quan lớn như vậy cũng trông thấy mà thèm, tỏ vẻ đáng yêu cầu Lâm Bắc Phàm thưởng cho nó một chức quan lớn. Thế là Lâm Bắc Phàm phong gấu trúc làm thần thú trấn quốc, là biểu tượng của của vương triều.
Thời điểm khi sáu đạo thánh chỉ này truyền ra ngoài, lập tức thế gian xôn xao, cả nước sôi trào.
Cảm thấy vị tiểu hoàng đế này chỉ sợ là đã hóa điên rồi, lại làm ra chuyện điên rồ như vậy!
Chỉ nói hai đạo thánh chỉ đầu tiên, việc hai vị vương gia rắp tâm mưu triều soán vị dù là người qua đường cũng biết; ngươi không nghĩ mọi cách làm suy yếu quyền lực của bọn hắn, chèn ép thế lực của bọn hắn, ngược lại còn giao toàn bộ quyền hành về quân sự và chính trị cho bọn hắn. Chẳng lẽ là ngại chết không đủ nhanh hay sao?
Cũng có thể hắn đã bị hai vị vương gia khống chế, không thể không làm?
Như vậy hai đạo thánh chỉ đầu tiên còn có thể miễn cưỡng giải thích được. Thế nhưng đạo thánh chỉ thứ ba bắt đầu trở nên không hợp lẽ thường.
Trước khi Thân Công Báo vào cung chỉ là một tên khất cái, không biết văn không biết võ, quả thực chính là một con rệp, chết ở trên đường có khi còn không có ai để ý. Kết quả là xoay người một cái đã được phong làm sứ thần ngoại giao tam phẩm, đi sứ nước khác, đây là muốn làm gì chứ?
Quốc gia đón tiếp sứ thần sẽ nghĩ như thế nào đây?
Là muốn châm ngòi hai nước đại chiến sao?
Đạo thánh chỉ thứ tư cũng tương đối không hợp lẽ thường, ở trong lịch sử Viêm quốc chưa từng có tiền lệ nữ tử làm quan.
Nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, nữ tử làm quan đã ít lại càng thêm ít.
Vậy mà bỗng nhiên lại cất nhắc một nữ tử không có tiếng tăm gì vào vị trí trọng yếu như Công bộ Thượng thư, điều này sẽ khiến cho các quan viên khác cảm thấy ra sao? Khiến cho người đọc sách thiên hạ cảm thấy ra sao? Khiến dân chúng cả nước cảm thấy ra sao chứ?
Thánh chỉ thứ năm phong một nữ tử bình thường làm công chúa, ngược lại cũng không tính là chuyện gì ghê gớm.
Thế nhưng đạo thứ sáu lại giáng thêm một đòn, vậy mà lại phong một con thú cưng đáng yêu làm thần thú trấn quốc. Điều này quả thực là không hợp lý làm cho người ta giận sôi, đúng là một trò đùa to lớn ở trước mặt khắp bàn dân thiên hạ!
Vừa nghĩ tới thần thú trấn quốc của mình chỉ là một con thú cưng, dân chúng Viêm quốc đều cảm thấy rất xấu hổ.
Chẳng lẽ lại phải cầu khẩn sự ngây thơ để đánh bại địch nhân sao?
“Đây chính là dấu hiệu diệt quốc! Trời muốn diệt Đại Viêm ta!" Có lão nhân yêu nước bi thiết thốt lên.
"Nghiệp chướng mà, thế cuộc sắp đổi rồi!" Lại có người hô.
Ngay cả Khí Vận Kim Long trên bầu trời cũng tiếp tục rút ngắn thêm một trượng, đang ở ranh giới sắp sụp đổ.
Thấy tiểu hoàng đế làm ra nhiều việc sai quấy như vậy, rất nhiều người đều đã không nhịn nổi nữa.
Các quan viên lưu lại không chờ được nữa liền tìm kiếm chỗ dựa, hoặc là đầu nhập vào hai vị vương gia, hoặc là đầu nhập vào các chư hầu và tướng quân.
Các đại tướng quân đã không còn để ý tới an nguy ở biên cảnh, nhao nhao dẫn binh hồi triều.
Bốn nước chư hầu của Viêm quốc tập trung ở biên cảnh, lúc nào cũng có thể xuất binh.
Ngay cả các vương triều xung quanh cũng đang tập kết binh mã, chuẩn bị gặm một miếng thịt mỡ.
Hiện tại chỉ còn nhìn xem ai nhịn không nổi ra tay với tiểu hoàng đế trước tiên, thì bọn hắn sẽ lập tức lấy danh nghĩa là đội quân dẹp loạn hồi triều, tranh đoạt bảo tọa cửu ngũ chí tôn chí cao vô thượng kia.
Thế nhưng sự kiện tiếp theo lại nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Hai vị vương gia vốn đã bị phán định là người đi tiên phong mưu phản, vậy mà lại vứt bỏ hiềm khích lúc trước hợp tác với nhau; lợi dụng nhân mã cùng quyền lực trên tay nhanh chóng khống chế kinh thành, khiến cho trọng địa kinh thành nhanh chóng ổn định lại.
Hơn nữa còn an bài nhân thủ của mình bổ sung vào những vị trí còn thiếu trong triều đình, triều đình lại có thể vận chuyển bình thường.
Thấy vậy, đám người mưu phản đều cảm thấy khó hiểu như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc.
Ngay sau đó, Thân Công Báo, người được xem như đại thần ngoại giao tân nhiệm liền đi sứ một trong những nước chư hầu - Trấn Nam quốc.
Trấn Nam quốc là một trong bốn nước chư hầu mạnh nhất, nhân khẩu 5000 vạn người, binh lính 800 vạn, là quốc gia có lòng mưu phản nặng nhất, đồng thời cũng là mối họa lớn trong lòng triều đình.
Cho nên khi Thân Công Báo đi tới quốc gia này, không ngoài dự liệu liền bị giam lỏng.
Thân Công Báo cũng không nóng nảy, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, còn phải sung sướng hơn bất kỳ ai, khiến cho người ta không hiểu hắn ta đang làm gì.
Kết quả là không tới mấy ngày, Trấn Nam quốc liền xảy ra mưa lớn hiếm thấy.
Do mưa lớn mấy ngày liên tiếp nên đã tạo thành đại hồng thủy, hoa màu đều bị ngập úng, nhà cửa đều bị xô đổ, tường thành bị dìm ngập. Hơn ngàn vạn người trôi dạt khắp nơi, tình huống hết sức thê lương, tổn thất nặng nề.
Lại qua vài ngày, số người chạy nạn lại tăng vọt 500 vạn, số người chết vượt qua 300 vạn.
Ngoại trừ đô thành ra, cơ hồ toàn bộ quốc gia đều bị ngập trong nước.
Cứ như vậy, Trấn Nam quốc rốt cục cũng không chịu nổi, không thể không triệt binh trở về chống lũ giải nguy.
Vốn là một nước chư hầu cường đại, lại bị một trận mưa lớn làm cho suy sụp.
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm đưa Khuynh Thành công chúa ban hôn cho quốc chủ Trấn Bắc quốc, hy vọng có thể hòa hoãn quan hệ.
Kết quả là, ở trên đường xuất giá, khuôn mặt tuyệt mỹ của Khuynh Thành công chúa lộ ra, khiến quốc chủ Trấn Tây quốc mê mệt đến thần hồn điên đảo. Vừa nghe nói Khuynh Thành công chúa muốn gả cho quốc chủ Trấn Bắc quốc, hắn liền tức giận muốn nổ tung, lập tức xua quân đánh lên phương bắc, muốn Trấn Bắc quốc tặng lại Khuynh Thành công chúa cho hắn ta, bằng không sẽ lập tức phát động chiến tranh.
Quốc chủ Trấn Bắc quốc đương nhiên không cho, hắn cũng rất ưa thích Khuynh Thành công chúa, người trong lòng sao có thể nhường đi chứ?
Thế là hai chư hầu quyết định phân cao thấp, người thắng mới xứng có được Khuynh Thành công chúa.
Hai nước chư hầu cứ như vậy đánh nhau.
Cuối cùng ai thắng ai thua đã không còn trọng yếu, dù sao kết quả cũng là hai nước chư hầu quốc bởi vậy mà trở nên suy bại. Quả thật là hồng nhan hại nước lại hại dân.
Trong bốn nước chư hầu, chỉ còn lại có Trấn Tây quốc nhỏ yếu nhất.
Bởi vì Trấn Nam quốc bị hồng thủy nhấn chìm, Thân Công Báo trốn thoát, một đường đi về hướng tây bắc; khi đi tới Trấn Tây quốc, đồng thời cũng mang theo mưa lớn cùng hồng thủy kéo đến...
Cứ như vậy không đến một tháng thời gian, Viêm quốc không mất một binh một tốt đã phế bỏ bốn nước chư hầu, khiến mọi người kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Lúc này, Tần Thủy Hoàng đã dẫn binh tới khu vực tường thành giằng co với các vị tướng quân quay trở về triều.
"Đám tướng quân các ngươi không nghe thánh lệnh, tự tiện hồi triều, phải bị tội gì?" Tần Thủy Hoàng cất cao giọng mạnh mẽ lên án: "Hiện tại giao ra binh mã, xuống ngựa cởi áo giáp vào triều tạ tội cho cô vương, ta tha cho các ngươi một mạng!"
Một vị tướng quân cười như điên: "Tức cười! Ngươi có tài đức gì mà đại biểu cho thánh thượng?"
"Tiểu nhân đắc chí mà thôi, ai có khả năng có thể chiếm lấy!"
Lại có một vị tướng quân kêu to: "Chúng ta hồi triều là để thanh trừ phản loạn, tru sát ngươi và các thần tử có tội!"
. ..
"Xem ra các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ!" Ánh mắt Tần Thủy Hoàng trở nên ác liệt: "Ngày xưa có đồ tể người Bạch Khởi, hôm nay có sát thần Thủy Hoàng ta!"
Sau đó, nắm linh phù trên tay ném xuống như thiên nữ rải hoa.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."