Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Cứ như vậy, bất kể là tướng quân hay binh sĩ vây thành, toàn bộ đều bị Tần Thủy Hoàng giết sạch.
Máu tươi của hơn ngàn vạn sinh mệnh đổ xuống, nhiễm đỏ khắp trăm dặm quanh thành; mùi máu tanh bốc lên tận trời cao suốt ba tháng không tiêu tan, khiến cho người ta buồn nôn.
Trận chiến này cũng định ra uy danh "Sát thần Tần vương" của Tần Thủy Hoàng, chấn nhiếp toàn bộ đám người mưu phản làm loạn.
Nhưng có giết chết bao nhiêu quân phản loạn, Tần Thủy Hoàng vẫn không hài lòng như cũ. Bởi vì vẫn còn rất nhiều kẻ có âm mưu phản loạn chưa ló đầu ra, nếu như không thu thập bọn chúng sẽ chôn xuống tai hoạ ngầm.
Dù sao cũng đã giết nhiều người như vậy, vậy thì dứt khoát làm triệt để luôn, có hủy diệt mới có thể tân sinh lại từ đầu.
Thế là tiếp đó Thủy Hoàng dẫn binh vây quét tất cả những kẻ có âm mưu phản loạn; mặc kệ có chứng cớ hay không, miễn là ngươi tồn tại sự uy hiếp vậy thì ta liền giết ngươi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Cứ như vậy, đám quyền quý Viêm quốc cơ hồ bị Tần Thủy Hoàng giết sạch, ngay cả thân vương hoàng tộc cũng giết hết.
Cùng lúc đó, Hán Cao Tổ đang tọa trấn triều cương cũng điều động nhân thủ, bổ khuyết những quan chức bị giết, duy trì trật tự triều đình.
Cuối cùng, dân chúng Viêm quốc chợt phát hiện ra, chỉ ngắn ngủn thời gian 1 tháng, Viêm quốc đã hoàn toàn thay đổi.
Người của triều đình hầu như đã hoàn toàn thay đổi hết, nhưng lại vẫn có thể vận chuyển như thường.
Tất cả thân vương cùng tướng quân mưu phản làm loạn đều chết hết, binh mã cả nước đều quy về một mình Tần vương.
Trong bốn nước chư hầu có hai nước gặp phải thiên tai, thiệt hại hết sức to lớn, đã không còn khả năng phát động chiến tranh.
Hai nước còn lại bởi vì Khuynh Thành công chúa mà ra tay đánh nhau, cũng rốt cục đánh đến kiệt quệ luôn. Hiện tại các nước chư hầu không chỉ phải toàn lực giải quyết chuyện trong nước, mà còn phải chia binh chống cự các vương triều khác xâm lấn, có thể nói là đã hết cách phân thân làm việc khác.
Mọi người hoảng sợ phát hiện, loạn trong giặc ngoài của Viêm quốc lại được giải quyết một cách kỳ diệu.
Chỉ cần hai người Tần vương, Hán vương không gây sự, không nội loạn, như vậy có thể nói là Viêm quốc mười phần thái bình.
Ngay cả Khí Vận Kim Long trên trời cũng tăng vọt thêm hai trượng, khí vận còn thịnh vượng hơn so với ban đầu.
Có điều, bởi vì dẹp loạn giống như cạo xương chữa thương, nên tổn thất của Viêm quốc cũng hết sức to lớn, chôn xuống không ít tai hoạ ngầm.
Chẳng hạn như hai nước chư hầu gặp phải thiên tai to lớn, dẫn đến rất nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi, tiến vào Viêm quốc kiếm ăn, điều này làm tăng thêm gánh nặng cho quốc gia. Tần Thủy Hoàng giết quá nhiều người, tất cả thanh niên trai tráng binh sĩ đều giết chết, khiến lực lượng quốc phòng tổn thất hơn phân nửa, sức lao động càng thêm thiếu hụt, dẫn đến sản xuất theo không kịp như cầu.
Lúc này, công bộ thượng thư Vũ Phinh Đình mới nhậm chức ra sân, mang theo lượng lớn công cụ sản xuất và các loại vũ khí tiên tiến phân phát xuống dưới, khiến cho mọi người nhanh chóng khôi phục sản xuất.
Hán Cao Tổ ban bố rất nhiều chính sách ưu đãi, toàn diện tiếp nhận lưu dân, có bao nhiêu tiếp nhận bấy nhiêu.
Khích lệ sinh sản, sinh thêm một người sẽ giảm bớt một thành thuế khóa.
Khích lệ sản xuất, sản xuất ra càng nhiều sẽ được ban thưởng càng nhiều.
Còn cổ vũ tòng quân, một người đi lính cả nhà quang vinh.
Còn có thần thú trấn quốc là gấu trúc tọa trấn triều cương, hướng lên trời làm nũng, khiến cho quốc gia mưa thuận gió hoà, không tai không họa.
Cứ như vậy, trải qua không đến mười năm, Viêm quốc đã cấp tốc khôi phục lại sự cường thịnh, nhân khẩu tăng lên gần mười lần, năng suất lao động tăng lên gấp mấy chục lần; người người đều có ruộng cày, người người đều có chỗ ở, người người đều lấy đi lính làm vinh. Mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Trong số rất nhiều vương triều, Viêm quốc xếp hạng đầu tiên.
So sánh với đó, bốn nước chư hầu đã bị thu phục, mấy vương triều xung quanh bởi vì Thân Công Báo và Diệp Khuynh Thành dẫn đến thiên tai nhân họa không ngừng; liên tục mấy năm không ngừng phát sinh chiến hỏa, quốc gia vô cùng hỗn loạn.
Vậy là, Tần Thủy Hoàng đã sớm chờ không nổi nữa liền xuất binh chinh phạt các đại vương triều, mở rộng bản đồ vương triều mình.
Cứ như vậy lại qua 20 năm, rốt cục Viêm quốc cũng tấn cấp thành một hoàng triều, lãnh thổ bao trùm phạm vi 300 vạn dặm vuông, dân số lên tới 300 ức. Khí Vận Kim Long tăng vọt lên đến hơn 9 ngàn trượng, uy danh hiển hách, chấn nhiếp thiên hạ.
Lại qua hai mươi năm nữa, Viêm quốc tiếp tục chinh phạt thêm mấy cái vương triều cùng hoàng triều, lãnh thổ khuếch trương đến phạm vi 1000 vạn dặm vuông, dân số vượt qua ngàn ức. Khí Vận Kim Long trên bầu trời cũng theo đó tăng vọt lên đến hơn 9 vạn, hiển lộ uy nghiêm của đế quốc.
Hiện tại con dân Viêm quốc đều lấy việc mình là người Viêm quốc mà cảm thấy kiêu ngạo.
Trong vòng năm mươi năm, bọn hắn đã được chứng kiến Viêm quốc thôn tính khắp nơi, nâng cao chất lượng cuộc sống người dân, từ một vương triều bết bát bị người ta khi dễ trở thành một đại hoàng triều được cả thế gian chú ý.
Từ đó, vị tiểu hoàng đế Lâm Bắc Phàm bình thường không làm chuyện gì cũng đều được tôn xưng là "Thánh Võ Viêm đế".
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang mở triều hội giống như thường ngày.
Trên thực tế, từ khi hắn vứt việc quân sự, chính trị cho hai vị hoàng đế xong, liền không muốn làm những chuyện nhàm chán này nữa, chỉ muốn ở bên trong hoàng cung chơi đùa với gấu trúc, làm một mỹ nam yên tĩnh.
Thế nhưng hai vị hoàng đế đều đồng thời phản đối, bọn hắn cho rằng vào triều không chỉ là một loại hình thức nghị sự, mà còn là một loại cảm giác nghi thức, có thể gia tăng uy nghiêm của hoàng đế, khiến cho quần thần càng thêm ủng hộ và kính yêu.
Bằng không một khi có lời đồn rằng một vị quân vương quanh năm suốt tháng không lộ mặt, không tảo triều, chỉ “quấn quýt chơi với gấu trúc” truyền ra ngoài, thì chắc chắn sẽ để lại cho mọi người hình tượng một vị quân vương suốt ngày chơi đùa thú cưng mất cả ý chí, ảnh hưởng đến sự thống trị của quốc gia.
Trải qua thương lượng, thời gian lâm triều được điều chỉnh thành một tuần một lần.
Hôm nay, lại là thời gian lâm triều.
Lâm Bắc Phàm uy nghiêm ngồi ở trên vương tọa, quần thần bên dưới bắt đầu báo cáo tình hình.
Lâm Bắc Phàm không hiểu gì về cái gọi là quốc gia đại sự, nhưng hắn cũng không hoảng hốt chút nào. Sau khi mọi người báo cáo xong, hắn chỉ cần nhìn về phía Hán Cao Tổ hoặc Tần Thủy Hoàng, xem ánh mắt của bọn họ mà làm việc; cơ bản chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.
...
Tình huống như vậy vô cùng nhàm chán, gấu trúc lại càng cảm thấy nhàm chán.
Muốn rời đi, nhưng Lâm Bắc Phàm lại không cho nó rời đi, không nhào nặn gấu trúc làm sao vượt qua khoảng thời gian nhàm chán này được chứ?
Thế là, nó chỉ có thể ngồi ở trên bàn của vua ngốn từng ngụm đồ ăn.
Gần nhất nó rất thích ăn một loại đồ ăn tên là hạch đào, nhân bên trong ăn rất ngon. Chỉ có điều vỏ của nó quá cứng, mỗi lần đều phải cầm thỏi gạch vàng theo để đập; nhưng lần này phải lâm triều quá sớm, nó quên cầm.
Gấu trúc đành phải nhờ tới sự giúp đỡ của Lâm Bắc Phàm, làm ra vẻ tội nghiệp giơ bảng lên: Cứng quá, làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Phàm trực tiếp ném tới một cái ấn: "Cho ngươi, đây là ngọc tỉ của trẫm, vô cùng cứng rắn, cầm đập hạch đào đi."
Gấu trúc hưng phấn, giơ bảng lên: Chủ nhân thật tốt!
Tiếp đó nó liền ôm lấy ngọc tỉ đập hạch đào bịch bịch, hết sức chuẩn xác.
Đập xong, còn cho Lâm Bắc Phàm ăn một viên hạc đào.
Lại nói, hương vị của hạch đào dùng ngọc tỉ đập vỡ đúng là không bình thường, mang theo một tia khí thế.
Hai vị hoàng đế ở phía dưới thấy vậy chỉ cảm thấy vô cùng bất lực. Một người một thú này thực sự là quá khốn kiếp, lại cầm ngọc tỉ đập hạch đào, uy nghiêm hoàng đế để đâu? Uy nghiêm quốc gia để đâu chứ?
Được rồi, chỉ cần không mang thêm phiền phức cho bọn hắn, bọn hắn cũng đã đủ hài lòng rồi.
Đúng lúc này, Hán Cao Tổ bẩm báo: "Bệ hạ, nhị hoàng tử của Đại Thang đế quốc - Thang Khang cùng với một đám sứ thần đến đây, đang ở bên ngoài cửa cung chờ tiếp kiến!"
"Truyền!" Lâm Bắc Phàm lên tiếng.