Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Một thanh niên mang theo vẻ mặt khí thế ngạo nghễ ngẩng cao đầu bước đến, hai tay hơi chắp lại: "Cô chính là nhị hoàng tử đại Thang đế quốc - Thang Khang, dẫn theo một đội sứ thần đi sứ Viêm quốc, bái kiến Thánh Võ Viêm đế!"
"Bái kiến Thánh Võ Viêm đế!" Các sứ thần phía sau cao giọng hô lên.
Bọn hắn đều không quỳ xuống, chỉ hơi hơi khom người hành lễ một cái. Bởi vì dựa theo quy định, địa vị của con cháu hoàng tộc đế quốc ngang hàng với hoàng đế hoàng triều, cho nên song phương trên danh nghĩa là bình đẳng.
"Miễn lễ!" Lâm Bắc Phàm đưa tay ra hiệu.
"Tạ Viêm đế!" Nhị hoàng tử nói.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Không biết nhị hoàng tử tới đây có chuyện gì?"
"Lần này Cô đại biểu cho Đại Thang đế quốc mà đến!" Nhị hoàng tử Thang Khang ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: "Viêm quốc cách đế quốc ta không đến ức dặm, vốn nên tiếp nhận sự bảo hộ quản chế của đế quốc ta. Nhưng Viêm đế lại chậm chạp không đến đế đô bái kiến hoàng đế Đại Thang phụ hoàng ta. Điều này có sai phạm về lễ tiết, không hợp đạo lý, đủ loại chuyện khác càng thêm không thể nào nói nổi... Cho nên phụ hoàng ta cảm thấy bất mãn, phái Cô đi sứ Viêm quốc, mục đích chính là để nhắc nhở Viêm đế; đây là đế lệnh, mời Viêm Võ đế tiếp chỉ!"
Hắn móc từ trong ngực ra một tấm lụa màu vàng kim ném đi, hóa thành hơn mười chữ lớn, tản ra đế uy.
Đây chính là thánh chỉ đặc trưng của thế giới này, chỉ cần được đế vương viết lên là trong nháy mắt có thể truyền ra khắp cả nước, giúp cho bách tính cả nước đều biết được; tương tự cũng có thể cho người khác mang đến nước khác, truyền đạt thánh chỉ.
"Quả thực là trẫm chậm trễ bái kiến Đại Thang hoàng đế..." Lâm Bắc Phàm nói dối không chớp mắt: "Nhưng mà, nhị hoàng tử ngươi cũng thấy đấy, hoàng triều của trẫm mới thành lập chưa được bao lâu, rất nhiều việc còn đang chờ hoàn thành, đủ chuyện quấn thân. Cho nên trẫm thực sự không có cách nào sắp xếp thời gian đi bái kiến Đại Thang hoàng đế. Đại Thang hoàng đế là tấm gương tốt để vạn đế noi theo, ta tin tưởng nhất định có thể hiểu thấu cho nỗi khổ tâm trong lòng trẫm!"
Khóe miệng nhị hoàng tử Thang Khang giật một cái, hết sức bội phục tài khua môi múa mép của Lâm Bắc Phàm.
Trước khi đi sứ hắn đã sớm phái người điều tra rõ ràng, tên hoàng đế trước mắt này căn bản chính là một hoàng đế “cá ướp muối”, chuyện gì cũng không làm.
Tất cả chuyện chính trị đều giao cho Hán vương, tất cả chuyện quân sự đều giao cho Tần vương, còn thay đổi thời gian triều hội từ mỗi ngày một lần thành mỗi tuần một lần, bản thân thì một mình trốn trong hoàng cung nhào nặn gấu trúc, chơi với thú cưng mất hết ý chí, không biết nhàn hạ tới cỡ nào.
Nếu như không có hai vị vương gia trung thành tuyệt đối, chỉ sợ đã sớm bị đá xuống hoàng vị rồi.
Vậy mà hiện tại lại còn nói với hắn ta rằng bận đủ việc quấn thân, không có thời gian?
Thực sự là một tên hoàng đế mặt dày vô sỉ!
"Viêm đế vất vả vì công việc, có thể lý giải!" Thang Khang nở nụ cười dối trá trên mặt.
"Nhị hoàng tử ngươi hiểu cho trẫm thì tốt lắm!" Một tay Lâm Bắc Phàm nào nặn gấu trúc, một tay cầm ngọc tỉ đập hạch đào, ra vẻ hết sức đau khổ nói: “Làm hoàng đế như ta đây thật vất vả, ngày đêm lo chuyện quốc sự, thường xuyên thức khuya dậy sớm. Mỗi một cái quyết định đưa ra đều phải cực kỳ thận trọng, cân nhắc lên xuống, lo sợ sẽ ảnh hưởng dân đến phúc lợi của dân chúng, ảnh hưởng đến an nguy của giang sơn. Qua nhiều năm như vậy, trẫm còn không biết cả thời gian đã trôi qua bao lâu."
"Bệ hạ chịu khổ, vạn dân hưởng phúc!" Chúng quan viên đồng thanh ca tụng, còn có quan viết sử (sử quan) múa bút mực ghi chép tại chỗ, chuẩn bị tập hợp thành một quyển sách sau này xuất bản có tựa đề “Trích dẫn của Thánh Võ Viêm đế”.
"Không khổ không khổ, vì bách tính điểm ấy vất vả tính là gì?" Lâm Bắc Phàm đập nát mấy hạt hạch đào, cầm hai cái nhân đưa vào trong miệng mình, số còn lại nhét hết vào miệng gấu trúc. Gấu trúc cao hứng giơ bảng lên: Chủ nhân vất vả rồi!
Lâm Bắc Phàm vò vò đầu gấu trúc, lắc đầu: "Không vất vả, bởi vì mọi sự cố gắng của ta đều đáng giá! Sử quan, ngươi nhất định phải ghi chép chi tiết mỗi một câu nói của trẫm đó, trở về đưa cho trẫm nhìn xem, trẫm giúp ngươi trau chuốt lại!"
"Vâng, bệ hạ!" Sử quan đáp lời.
Trông tên hoàng đế dối trá cùng cái triều đình dối trá này, nhị hoàng tử Thang Khang có cảm giác kích động muốn hộc máu.
Thật không biết một đám người dối trá như vậy thống lĩnh quốc gia kiểu gì, đến bây giờ mà vẫn chưa bị mất nước thực sự là kỳ tích!
"Nhị hoàng tử, chờ trẫm sắp xếp được thời gian, nhất định sẽ đi bái kiến hoàng đế Đại Thang!" Đập thêm mấy hạt hạch đào, Lâm Bắc Phàm cảm thấy hơi mỏi lưng, phất phất tay: "Trẫm mệt rồi, nhị hoàng tử còn có chuyện gì không? Nếu như không có liền bãi triều."
"Thánh Võ Viêm đế, còn có hai chuyện quan trọng nữa!"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt: "Nói!"
"Là như vậy, hiện tại Đại Thang đế quốc ta đang khai chiến cùng Đại Thương đế quốc, chiến sự rất căng thẳng. Hiện tại các hoàng triều, vương triều cấp dưới đều đã phái binh trợ giúp; mời Viêm đế cũng phái ra binh mã sẵn sàng xuất chinh, không thể chậm trễ!"
Kỳ thực đây mới là mục đích của nhị hoàng tử khi tới đây, chính là đến điều động người... .
Thế giới Hoàng Đạo Khí Vận trước mắt lúc này cũng không có vô thượng Tiên Đình, chỉ có tám đế quốc; tám đế quốc này đều chiến tranh với nhau, công phạt lẫn nhau, cướp đất cướp người của nhau. Bọn hắn muốn ở thời khắc thế giới tấn cấp, nắm lấy cơ hội tấn cấp lên vô thượng Tiên Đình.
Bởi vì liên tục chiến tranh suốt nhiều năm, binh sĩ thiếu hụt, bọn hắn chỉ có thể hướng về những hoàng triều vương triều phía dưới rút máu. Những binh mã được phái ra cơ bản đều là có đi không về, không chết ở trên chiến trường thì cũng bị đế quốc cướp đoạt.
Rất nhiều hoàng đế đều không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng lại không thể không nhắm mắt nhận mệnh.
Hiện tại, bọn hắn lại khi dễ lên đầu Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái: "Chuyện này rất lớn, ta muốn thương nghị với chư vị đại thần, ba ngày sau sẽ có câu trả lời thuyết phục cho hoàng tử được chứ?"
"Dĩ nhiên là có thể, hi vọng Viêm đế có thể cho Cô một câu trả lời hài lòng!" Nhị hoàng tử rất tự tin, đây chính là lực uy hiếp của đế quốc, hắn ta tuyệt đối không tin tên tiểu hoàng đế trước mắt này lại dám chống đối bọn hắn.
Bởi vì một khi đế quốc phẫn nộ, bọn hắn không chịu đựng nổi.
“Còn một chuyện cuối cùng nữa, vì để tăng cường quan hệ giữa hai nước, cần phải tiến hành kết thông gia!" Trên mặt Nhị hoàng tử mang theo vẻ ngượng ngùng: "Lần này cô đi sứ còn có một mục đích khác, chính là đến cầu thân. Từ lần trước gặp mặt Khuynh Thành công chúa một lần, cô liền tâm thần không yên, tự nhủ không phải Khuynh Thành thì không cưới. Hi vọng Viêm đế bệ hạ có thể gả lệnh muội Khuynh Thành công chúa cho cô, cô nhất định sẽ thật tâm thật ý đối xử tốt với nàng."
Khuynh Thành công chúa đã được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, không biết đã làm mê hoặc biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn.
Sở dĩ nhị hoàng tử nhận nhiệm vụ này tới đây, cũng chính là vì Khuynh Thành công chúa.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: "Chuyện này có gì mà ngượng ngùng chứ? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, được nhị hoàng tử coi trọng muội muội của trẫm, đương nhiên là trẫm vui lòng thành toàn rồi!"
"Thật chứ?" Nhị hoàng tử mừng rỡ.
"Có điều, chuyện này còn phải hỏi ý tứ muội muội một chút!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Dù sao trẫm cũng chỉ có một người muội muội này, trẫm yêu thương đối với nó có thừa. Hơn nữa đây là chung thân đại sự, không thể qua loa!"
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên..." Nhị hoàng tử cung kính cúi đầu: "Tạ Viêm đế bệ hạ thành toàn!"