Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Xuyên qua thời không, chỉ trong chớp mắt, Lâm Bắc Phàm đã trở lại tương lai.
Thời không ở hiện tại vẫn trong tình trạng đình trệ như cũ, trước mặt vẫn là Thiên Đạo, nhưng lại là Thiên Đạo của 10 vạn năm về sau, mang một nụ cười thản nhiên trên mặt: "Chớp mắt đã 10 vạn năm qua đi, chúng ta lại gặp mặt!"
"Ngươi là Thiên Đạo trong quá khứ sao?" Lâm Bắc Phàm chần chờ.
Thiên Đạo lắc lắc đầu: "Không, ta là hiện tại, từ một khắc khi ngươi trở về, ta đã lập tức biết rõ sự tình trong quá khứ. Nàng không phục ý trời, muốn chém ngược Thần Ma, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại."
"Quả thực không trách được nàng." Thiên Đạo đưa tay phải ra: "Đưa mảnh vỡ đạo tâm cho ta đi."
Lâm Bắc Phàm lấy ra mảnh vỡ đạo tâm, Thiên Đạo cũng giao ra Vận Mệnh Thiên Bàn như cam kết, sau đó tay nâng mảnh vỡ đạo tâm kiên định nói: "Quá khứ đã định trước, ta chỉ muốn cược một tương lai!"
“Có cần ta hỗ trợ hay không?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Không cần, đây là chuyện riêng của ta, để ta tự làm!"
"Quá trình này sẽ rất đau khổ đó."
"Ta có thể chịu đựng." Thiên Đạo kiên định nói.
Thiên Đạo thu thập mảnh vỡ đạo tâm chủ yếu là để giải thoát cho bản thân, không trầm luân cùng một chỗ với thế giới.
Muốn từ bên trong thế giới đi ra ngoài có biết bao khó khăn chứ?
Thiên Đạo vốn có liên hệ rất chặt chẽ với thế giới, Thiên Đạo tựa như linh hồn, thế giới chính là thân thể. Hiện tại thân thể đã mục nát, không thể vận dụng được, ngược lại còn liên lụy đến linh hồn, chỉ có chạy trốn ra ngoài mới có một tia hy vọng.
Tựa như trên thân đang cõng một cái xác nặng nề, nhất định phải bỏ cái xác này đi mới có thể nhẹ nhàng ra trận.
Tựa như Man Thần trước đây vậy, vì thần khu đã bị đánh chết, thần khu khổng lồ không còn là động lực, ngược lại trở thành gánh nặng, mỗi giây mỗi phút đều tiêu hao linh hồn lực.
Cho nên tàn hồn Man Thần mới phải bồi dưỡng Man Đế, mượn xác trùng sinh.
Cho nên, Thiên Đạo mới để cho Lâm Bắc Phàm đi thu thập mảnh vỡ đạo tâm.
Nàng muốn lợi dụng những mảnh vỡ đạo tâm này để ngưng tụ ra Thiên Đạo mới, thay thế nàng quản lý thế giới vận hành. Mà nàng cũng có thể từ đó giải thoát ra, dùng một thân phận khác, phương thức khác, sống thêm một lần.
Sau đó, Thiên Đạo bắt đầu rút ra Thiên Đạo chi lực trong thể nội, truyền lên mảnh vỡ đạo tâm.
Dần dần, mảnh vỡ đạo tâm từ từ dung hợp lại với nhau, chậm rãi biến thành một đạo tâm hoàn chỉnh; mà bản thân nàng thì càng ngày càng trở nên hư nhược.
Đạo tâm hoàn chỉnh câu thông tín ngưỡng thế giới, giống như một trái tim cường tráng hữu lực, thay thế vị trí Thiên Đạo.
Cảm giác tồn tại của Thiên Đạo lại trở nên yếu đi.
Nếu như nói lúc đầu Thiên Đạo là gần đất xa trời, thì hiện tại chính là thoi thóp, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ diệt vong, vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng Thiên Đạo vẫn duy trì sự thanh tỉnh như cũ, cuối cùng khẽ cắn môi, tự chém một đao.
Một đao này đã triệt để chặt đứt liên hệ giữa nàng với thế giới này, khiến cho nàng càng thêm trở nên suy yếu.
Tuy hư ảnh đã trong suốt hầu như không nhìn thấy, nhưng trên mặt nàng lại mang theo một tia giải thoát, mỉm cười nói: "Không cần tiếp tục gánh vác toàn bộ thế giới nữa, rốt cục cũng... nhẹ nhõm hơn nhiều! Rất lâu rồi chưa được... nhẹ nhõm đến như vậy!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi thành công rồi?"
Thiên Đạo lắc lắc đầu: "Còn thiếu một bước cuối cùng!"
Tiếp đó, Thiên Đạo phất phất tay, lúc này xuất hiện rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Đây đều là bảo vật nàng tự thai nghén cùng thu thập, chủ yếu là để chuẩn bị cho tương lai một khi thoát khỏi thế giới tín ngưỡng sẽ dùng để ngưng tụ ra thân thể mới, hành tẩu nhân gian, tu luyện lại từ đầu.
Nàng đã sớm suy nghĩ chu toàn, sẽ ngưng tụ thành hình người, dùng thân phận con người sống một đời mới.
Sau đó, Thiên Đạo lợi dụng Thiên Đạo chi lực còn sót lại ngưng kết những dị bảo này thành một thân thể có tư chất siêu tuyệt, đây chính là bộ dáng kiếp trước của nàng, cũng là bộ dáng mà nàng vẫn luôn sử dụng khi hiển hóa ra bên ngoài.
Sau đó, hư ảnh chìm vào trong đó, mở mắt ra.
"Từ nay về sau, ta chính là Nhân tộc La Cẩm, không còn là Thiên Đạo!" Thiên Đạo đã biến thành người, vui vẻ nói, La Cẩm chính là tên của nàng trước kia.
Có thể nói, hiện tại nàng đã triệt để chặt đứt quá khứ.
Lâm Bắc Phàm bay tới, trông thấy Thiên Đạo La Cẩm hoạt bát rực rỡ hẳn lên, hâm mộ nói: "Chúc mừng La đạo hữu thoát khỏi thế giới tín ngưỡng, sống một đời mới, từ nay về sau biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay!"
"Cũng đa tạ Lâm đạo hữu đã thành toàn!" La Cẩm cảm kích nói.
Không có Lâm Bắc Phàm xuyên việt thời không cầm mảnh vỡ đạo tâm về, quả thực là sẽ không có nàng hiện tại.
"Không cần đa tạ, ta cũng được nhận chỗ tốt của ngươi." Lâm Bắc Phàm tay cầm La Bàn Vận Mệnh, cười híp mắt nói: "Bây giờ ngươi không có chỗ đi, có muốn tới Giang Nam học viện của ta làm một lão sư không?"
Đây chính là Thiên Đạo đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, có được lượng tri thức quá phong phú, so với hắn còn phong phú hơn nhiều.
Nếu như lôi kéo được tới Giang Nam học viện làm lão sư, nhất định là kiếm lời lớn.
Thế nhưng Thiên Đạo La Cẩm lại nhã nhặn từ chối: “Hảo ý của Lâm đạo hữu ta xin tâm lĩnh, có điều hiện tại ta mới trở thành con người, muốn đi tới thế giới khôi phục linh khí quan sát một chút, tương lai sẽ gặp lại Lâm đạo hữu."
"Vậy ngươi cứ tự nhiên." Lâm Bắc Phàm cũng không cố níu kéo, ngược lại về sau còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.
"Lâm đạo hữu, hiện tại ta đã không phải là Thiên Đạo của thế giới tín ngưỡng, rất nhanh thế giới tín ngưỡng sẽ khôi phục vận hành như cũ, nếu như ngươi có an bài gì thì xin hay mau chóng làm đi." Thiên Đạo La Cẩm nói xong, nhẹ nhàng lướt đi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, tự nói: "Quả thực là có chuyện cần phải an bài, lời hứa hẹn đã đáp ứng với bọn hắn nhất định phải thực hiện."
Năm ngón tay mở ra, những luồng ánh sáng chói mắt phân biệt bay về phía đám người Thủy Hoàng, Hán cao tổ, Thân Công Báo. Thực lực bọn họ bắt đầu tăng lên nhanh chóng, trong không gian giới chỉ còn có thêm rất nhiều đồ vật.
Thời không của thế giới tín ngưỡng vận chuyển lại, đám người không cảm nhận được thời gian trôi qua, vẫn như cũ hành động như thường lệ.
Thế nhưng, đám người Thủy Hoàng, Hán cao tổ, Diệp Khuynh Thành, Thân Công Báo vừa xuyên việt trở về liền phát hiện thực lực đã được tăng lên, còn lấy được rất nhiều đồ tốt, mừng vô cùng.
Tần Thủy Hoàng lắc đầu cảm thán: "Cuối cùng cũng trở về, 100 năm kinh lịch thật sự quá thần kỳ, giống như một giấc mộng vậy! Nếu như thế giới này cũng là một cái thế giới hoàng đạo khí vận thì tốt biết bao nhiêu?"
Hán Cao Tổ cảm nhận được thực lực tăng vọt, còn có ban thưởng trong không gian giới chỉ, cười híp mắt: "100 năm qua rốt cuộc cũng không uổng phí! Có những thứ này, trở thành Đại Tôn Giả ở trong tầm tay! Về sau phải qua lại nhiều với Lâm Bắc Phàm mới được, cơ duyên như vậy càng nhiều càng tốt!"
Thân Công Báo phát hiện mình trở về, thực lực còn tăng vọt, vô cùng cảm khái: "Không ngờ vận rủi của ta lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy! Phúc họa song hành, là phúc hay họa thật khó nói rõ mà!"
Diệp Khuynh Thành mừng đến phát khóc, hưng phấn nhảy cẫng lên: "Rốt cục cũng trở về, ta vẫn là một nam nhân!"
Đây là chuyện mà hắn ta để ý nhất.
Sau đó lại nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên đại hố hàng Lâm Bắc Phàm này, trở về nhất định phải tìm hắn tính sổ mới được!"