Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 615 - Chương 615. Tiểu Hòa Thượng Làm Việc Thiện Tích Đức!

Chương 615. Tiểu hòa thượng làm việc thiện tích đức! Chương 615. Tiểu hòa thượng làm việc thiện tích đức!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Đi ra khỏi phòng, liền thấy gấu trúc đang tức giận đập bảng.

Lâm Bắc Phàm ôm lấy gấu trúc, hỏi: "Làm sao vậy, ai chọc ngươi tức giận?"

Gấu trúc giơ bảng lên: A di đà phật!

Lâm Bắc Phàm: "? ? ?"

Con gấu trúc này quy y Phật tổ từ lúc nào vậy?

Gấu trúc lắc lắc đầu, lập tức vứt tấm bảng ở trong tay xuống, giơ lên cái thứ hai: Vừa rồi cầm nhầm, ngại quá!

Sau đó là cái bảng thứ ba: Nhân sủng của ta chạy mất rồi!

"Chạy thì chạy a, bắt hắn ta trở lại lần nữa là được, chạy được hòa thượng không chạy được miếu!" Lâm Bắc Phàm nói.

Gấu trúc giơ cái bảng thứ tư lên: Viết linh tinh lên bảng của ta, sau đó chạy mất!

"Thì ra là như vậy!" Lâm Bắc Phàm giật mình, chẳng trách vừa rồi nó giơ nhầm bảng hiệu "A di đà phật" lên.

Gấu trúc thở hồng hộc tức giận giơ lên cái bảng thứ năm: Ta đi tìm người bắt hắn ta!

. ..

Tiểu hòa thượng đã chạy thoát khỏi lòng bàn tay của gấu trúc, lúc này đang đi chưa được bao lâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi tự nhủ: "May mà tiểu tăng cơ cảnh, bằng không có lẽ đã bị nhốt trong phòng cả đời viết bảng hiệu rồi, a di đà phật!"

Nhớ tới quãng thời gian viết bảng hiệu không biết ngày đêm suốt 3 tháng qua, hắn sắp muốn nôn cả ra.

Nhất là hình phạt viết không hết thì không cho ăn cơm; hết lần này tới lần khác gấu trúc lại ăn uống thả cửa ở trước mặt hắn, tâm trạng kia thống khổ biết bao, quả thực là dốc hết nước ngũ hồ* cũng không thể kể hết.

Hắn ta cảm thấy phải chăng mấy chục kiếp trước đó đã làm quá nhiều ác, cho nên ông trời mới phái một con gấu trúc đến trừng phạt hắn.

"Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có làm việc thiện tích đức tiêu trừ nghiệt chướng, a di đà phật!" Tiểu hòa thượng cao giọng niệm phật hiệu.

Lúc này, Triệu Bất Thuận - người sở hữu Hệ thống Biến Thân Quái Vật đang bưng cái mông đi tới, ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, mọi thứ đều là do lần biến thân này quá không thuận lợi.

Tín ngưỡng bí cảnh mở ra, bởi vì cách thành thị nhân loại khá xa, nên hắn tuyển chọn biến thân ở bên trong.

Vốn cho rằng có thể yên ổn vượt qua ba tháng, không nghĩ tới kết quả lại đụng phải tên khốn Ngân Xán Xán kia dẫn theo hai tay thiện nghệ tìm đường chết khác đuổi sát sau mông hắn. Kết quả là chém bị thương cái mông của hắn.

Đã như vậy đan dược và linh phù trên người lại đều đã dùng hết, chỉ có thể một đường chịu đựng đau nhức trở lại thành thị nhân loại.

Lúc này, một tiểu hòa thượng ngăn ở trước mặt hắn, sắc mặt từ bi nói: "A di đà phật, thí chủ ngươi đã bị thương rồi, tình huống rất không ổn. Bần tăng có cách chữa thương, có thể giúp ngươi chữa trị thương thế trên người."

Triệu Bất Thuận đề cao cảnh giác, bưng bít thật chặt cái mông, nhìn khắp trên dưới trái phải một lượt: "Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch ở đâu rồi? Có phải hắn đang núp trong bóng tối tùy thời xuất thủ hay không? Ngươi có phải là trinh sát của hắn hay không?"

Dạo gần đây, siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch vì liệu bệnh trị thương đã mất trí thông đồng với người khác, trong đó trứ danh nhất chính là Thân Công Báo; cách thức thực sự là quá âm hiểm, khiến cho người ta không thể không đề phòng.

"A di đà phật, Hoàng Nhất Bạch rốt cuộc là ai vậy? Xin thứ cho tiểu tăng không biết!" Tiểu hòa thượng lắc đầu.

"Ngươi thật sự không biết hắn?" Triệu Bất Thuận vẫn nghi ngờ như cũ.

"Người xuất gia không nói dối, a di đà phật!" Tiểu hòa thượng cao giọng niệm phật hiệu.

Thấy tiểu hòa thượng thể hiện có vẻ là một cao tăng từ bi đắc đạo, cuối cùng Triệu Bất Thuận cũng tin bảy tám phần.

"Tốt a, vậy làm phiền đại sư; nếu như chữa lành thương thế ta sẽ trả thù lao cho ngươi." Triệu Bất Thuận nói.

"Mời thí chủ nằm thẳng, rất nhanh sẽ ổn thôi!" Tiểu hòa thượng nói.

Triệu Bất Thuận dựa theo yêu cầu của tiểu hòa thượng nằm thẳng lại. Trong lúc đang chuẩn bị ra tay cứu chữa, có một người lao đến.

"Chờ chút, để ta tới!" Một người thanh niên mặc quần áo mục sư màu trắng hưng phấn lao đến, trong khi tiểu hòa thượng và Triệu Bất Thuận còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp giáng xuống mấy cái tát đùng đùng đùng, tốc độ phải nói là hết sức nhanh chóng.

"Thương thế tốt lại thì không cần cảm ơn, ta là Lôi Phong sống!" Sau khi đánh xong, siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch phất phất ống tay áo chạy thẳng một mạch, trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại tiểu hòa thượng ngơ ngác trong gió. Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì chứ?

Triệu Bất Thuận đau đến tan nát cõi lòng, rống lên cực kỳ bi thương: "Ta xxx! Đau chết mất! Còn nói các ngươi không phải cùng một bọn, ta đánh chết hai tên khốn kiếp các ngươi!"

Sau đó liền giơ đấm lên truy sát tiểu hòa thượng.

"Thí chủ nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta căn bản không biết hắn..."

"Đi mà nói với Diêm vương đi!"

Chỉ nghe thấy ầm ầm hai quyền, khuôn mặt tiểu hòa thượng đã biến thành gấu trúc.

Tuy lần đầu làm việc thiện gặp trắc trở, thế nhưng cũng không thể ngăn cản phật tâm hành thiện tích đức của hắn ta.

Cũng không lâu lắm, hắn ta trông thấy một người đang vội vàng bay qua ở trước mặt hắn, đằng sau lại có một bộ bạch cốt khô lâu đang truy sát.

Chỉ nghe thấy bộ khô lâu kia hô to: "Sở Vân Phi ngươi không được chạy, ngươi lại dám nói xấu ta ở trước mặt Khuynh Thành, bôi nhọ hình tượng ta; hôm nay bất kể như thế nào ta cũng phải chém chết ngươi!"

Tiểu hòa thượng nghe xong liền nổi giận, một bộ khô lâu nhỏ bé lại dám ở giữa đường giết người, như vậy còn chịu sao được?

Hết lần này tới lần khác người chung quanh lại chỉ đang nhìn ngó chỉ chỏ, hắn ta vì cảnh này cảm thấy bi ai.

Mặc kệ người khác như thế nào, ta tới quản!

Thế là, tiểu hòa thượng bừng bừng chính nghĩa ngăn ở phía trước, quang minh lẫm liệt nói: "Yêu nghiệt, dám xuất thủ đả thương người, xem ta thu phục ngươi đây!"

Tất cả mọi người ngẩn cả ra, tên tiểu hòa thượng này quả là to gan mà, lại dám chặn đường Khô Lâu đại đế?

Khô Lâu đại đế cũng ngây ngẩn cả người, vậy mà lại có người dám cản hắn, tên hòa thượng này có phải là gõ mõ nhiều quá, gõ đến phát ngốc rồi hay không?

Nhìn tiểu hòa thượng đang nhanh chóng tới gần, Khô Lâu đại đế đưa ngón trỏ ra, bắn lên cái đầu trọc lóc của hắn ta một cái.

Chỉ nghe thấy phịch một tiếng, tiểu hòa thượng bay rớt ra ngoài, trên đầu sưng lên một cục lớn, đau đến mức chảy cả nước mắt.

"Đúng là lắm chuyện mà!" Khô Lâu đại đế cười khẩy, sau đó tiếp tục đuổi giết Sở Vân Phi.

Người chung quanh cũng chế giễu hắn ta lắm chuyện, tình địch của Diệp Khuynh Thành tương ái tương sát với nhau đã là chuyện thường tình rồi, mỗi ngày không biết gặp phải bao nhiêu lần. Chỉ có nướcvàoo não mới ngu ngốc đi lên ngăn cản.

Cũng mãi về sau này, Tiểu hòa thượng mới biết được hắn ta đã làm ra một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào.

"Không sao, bất luận khó khăn gì đều không thể ngăn cản được tâm hành thiện tích đức của ta, a di đà phật!" Tiểu hòa thượng mang một cái bao lớn, còn có hai con mắt quầng thâm, cao giọng niệm phật hiệu.

Lúc này, hắn ta trông thấy một người trẻ tuổi đang nhặt rác khắp nơi, bản tính lương thiện trong lòng rốt cục phát tác.

"A di đà phật! Thí chủ, bần tăng thấy ngươi lục tìm rác rưởi khổ cực như thế, trong lòng rất là xúc động, bần tăng có thể cố gắng hết sức mọn giúp ngươi!"

"Vậy liền làm phiền đại sư." Rodia - người sở hữu hệ thống Bảo Rương rất vui vẻ, nhặt rác nhặt lâu như vậy, rốt cục cũng có một người đến chia sẻ rác rưởi giúp hắn, thực sự là quá khó khăn.

"Không phiền phức, đây là chuyện nên làm!" Tiểu hòa thượng sắc mặt từ bi.

Cuối cùng cũng gặp được một người đáng tin, quá khó khăn mà.

Kết quả mới vừa nhặt được mấy túi rác, đã gặp được một người sắc mặt khó coi: "Tiểu hòa thượng, ngươi giúp Rodia nhặt rác, ngươi là gì của Rodia?"

"A di đà phật, bần tăng và Rodia là bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta cùng phấn đấu vì sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại!" Trên mặt Tiểu hòa thượng mang theo lý tưởng và niềm tin cao quý.

"Vậy thì ta không đánh nhầm người." Cố Thành - người sở hữu Hệ thống Lựa Chọn trực tiếp vung quyền.

Tiểu hòa thượng “ai u” một tiếng, choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment