Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 616 - Chương 616. Tổ Ba Tên Hố Hàng Tập Kết!

Chương 616. Tổ ba tên hố hàng tập kết! Chương 616. Tổ ba tên hố hàng tập kết!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

"Ta quá khó khăn, ta chẳng qua chỉ muốn làm một chuyện tốt, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?" Tiểu hòa thượng ngồi trên ghế dài ven đường, vẻ mặt đau khổ. Lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao phật đà lại có sắc mặt đau khổ như vậy, bởi vì làm người tốt quá khó mà.

Nhớ lại trước kia, hắn ta ở thế giới tín ngưỡng cũng là một đời phật tử, là một vị cao tăng đắc đạo, mỗi lời nói hành động đều được vô số người ca tụng.

Vậy mà tới đây mới làm ra ba chuyện tốt, kết quả là đã bị đánh ba trận, quả thật là quá khó khăn.

Nếu như làm tiếp nữa, chẳng phải là ngay cả cái mạng cũng không còn sao?

Đến cùng đây là cái xã hội gì vậy, vì sao làm người tốt lại khó như vậy?

Đúng lúc này, trước mặt hắn hiện ra một tô mì nóng hôi hổi.

"Ta vừa mới nấu đó, vẫn còn nóng hổi, mau ăn đi!" Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch mang theo nụ cười mỉm trên mặt.

"Là ngươi!" Tiểu hòa thượng nhớ tới tao ngộ vừa rồi, lửa giận xông ra: "Đây là đồ ăn của ngươi, bần tăng vô công bất thụ lộc, không ăn!"

Nói xong còn quay ngoắt đầu đi chỗ khác, mà cái mũi thì vẫn hít hít, rõ ràng là rất muốn ăn.

"Ta nghĩ có lẽ ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta cũng không phải thật sự muốn hại ngươi!"

"Thế nào lại không phải?" Tiểu hòa thượng quay đầu lại, chỉ cục u to trên đầu, chỉ vào hai cái mắt thâm quầng, chỉ vào cái mũi cơ hồ bị đánh lệch đi: "Ngươi nhìn vết thương trên mặt ta đi, ngươi còn nói là không cố ý sao?"

Nhìn thấy nhiều vết thương như vậy, siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch ngứa ngáy trong lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có cần ta chữa thương cho ngươi trước hay không?"

Nhớ tới phương thức chữa thương quá thô bạo của hắn, tiểu hòa thượng lắc đầu nguây nguẩy.

Hoàng Nhất Bạch cảm thấy tiếc nuối, nói: "Ngươi thật sự đã hiểu lầm ta, kỳ thực ta cũng giống như ngươi chỉ muốn làm việc tốt; thế nhưng tất cả mọi người lại không hiểu ta, cho nên mới đành phải áp dụng loại thủ đoạn tương đối thô bạo này."

"Nói vậy là ý gì?" Tiểu hòa thượng hỏi.

"Ngươi ăn tô mì trước đi, ta sẽ từ từ nói với ngươi!" Hoàng Nhất Bạch nói.

"Đây là ngươi nói đó, không thể nói không giữ lời." Tiểu hòa thượng đã sớm muốn ăn, lúc này có bậc thang liền xuống nước.

Tiểu hòa thượng bắt đầu từng ngốn từng ngốn lớn, Hoàng Nhất Bạch ngồi ở bên cạnh cảm thán nói: "Trước tự giới thiệu, tên ta là Hoàng Nhất Bạch, là một mục sư, chính là một loại nghề nghiệp chuyên môn chữa bệnh cứu thương cho người khác. Ta vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo vì cái nghề nghiệp này của bản thân, nghiêm túc học tập phương thức chữa thương Thánh Quang thuật. Thế nhưng là mãi cho đến một ngày, năng lực của ta chợt biến dị..."

Hoàng Nhất Bạch giơ bàn tay của mình lên, sắc mặt hết sức đau khổ: "Chỉ khi ta đích thân bạt tai đánh người, mới có thể tiến hành chữa thương. Đánh càng đau, hiệu quả trị liệu lại càng tốt; chính bởi vì loại phương thức chữa bệnh khác người này, mới làm cho người khác trốn tránh ta; mỗi lần ta muốn cứu người, bọn hắn đều chạy xa. Rõ ràng ta làm chuyện tốt, tại sao tất cả mọi người lại không thông cảm cho ta, còn xem ta là một người xấu, loại tâm tình này ngươi có hiểu được hay không?"

Tiểu hòa thượng vừa ăn mì vừa cảm thấy đồng cảm: "Muốn mà không được, quả thực rất thảm, thế nhưng ngươi cũng không thể lừa ta chứ!"

Vừa nghĩ tới tao ngộ ngày hôm nay, hắn liền tức giận không thôi.

"Ta không lừa ngươi, chỉ là do thấy có người cần chữa thương nên không kìm lòng được mà thôi." Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch ngượng ngùng cười một tiếng: “Thế nhưng ngươi cần phải làm quen đi, kỳ thực mỗi một người từ thế giới khác tới đây, gặp phải những chuyện như vậy cũng là điều rất bình thường."

"Vậy mà cũng là bình thường sao?" Tiểu hòa thượng ngây ngốc cả người: "Ta bị đánh ba lần đó!"

Hoàng Nhất Bạch gật đầu một cái: "Xác thực rất bình thường, ngươi đã coi như là bị nhẹ rồi đó, có người còn thảm hơn ngươi nhiều.

"Nói vậy là sao?" Tiểu hòa thượng hỏi.

"Có một thiên kiêu vạn giới tên là Lý Tiêu Dao, vốn là một người rất yêu thương vợ con, vậy mà sau khi xuất bản một quyển sách kết quả là bị người ta mắng thành tên nam nhân đại cặn bã. Ở nhà quỳ bàn giặt đồ, ra ngoài bị người phỉ nhổ, ngươi nói có thảm hay không?"

"Thảm." Tiểu hòa thượng gật đầu.

"Lại có một thư sinh đến từ bí cảnh Văn Đạo tên là Phương Vân, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện lễ phép, song bởi vì theo đuổi Diệp Khuynh Thành mà bị người ta mắng thành Trần Thế Mỹ thời hiện đại; còn vượt qua tên nam nhân đại cặn bã số một Lý Tiêu Dao, đến bây giờ vẫn không ngóc đầu lên nổi, chỉ còn thiếu điều bị người ta cắm cái sừng trên đầu mà thôi, ngươi nói có thảm hay không?"

"Thảm." Tiểu hòa thượng lại gật đầu.

"Còn có Khô Lâu đại đế trước đó đánh ngươi nữa, hắn vừa tới thế giới này chưa bao lâu đã bị Chí Tôn nhân tộc đánh cho một trận, xương cốt đều bị phá hủy, mới trở nên ngoan ngoãn. Nếu không thì bây giờ ngươi đã sớm đầu một nơi thân một nẻo rồi, đây là một cái xã hội bị đánh đập, mỗi người đều phải trải qua. Bây giờ ngươi mới chỉ là bị thương ngoài da, đã là nhẹ rồi đó."

"Thì ra là thế! A di đà phật, bần tăng thụ giáo!" Tiểu hòa thượng cao giọng tụng phật hiệu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Nhất Bạch đã không còn chán ghét như trước nữa.

Hoàng Nhất Bạch đứng lên đưa tay phải ra: "Cho nên bây giờ, ta muốn mời ngươi gia nhập đội của ta, mọi người cùng nhau làm việc tốt, cùng nhau làm việc thiện tích đức, cùng nhau giúp đỡ nhau để đạt được mục đích, thế nào?"

"Làm việc tốt còn phải kéo bè kết phái sao?" Tiểu hòa thượng ngây ngốc.

"Đó là đương nhiên, lúc bị đánh cũng nên có người chịu giúp..."

"Hử?"

"Khụ khụ, ta nói sai!" Hoàng Nhất Bạch đằng hắng một cái: "Ý ta là nhiều người thì sức mạnh lớn, một người làm việc tốt quá tầm thường, nhất định phải liên hợp lại mới có thể phát dương quang đại. Hơn nữa, làm việc tốt cũng phải chú ý tới phương pháp..."

"Phương pháp gì?" Tiểu hòa thượng truy vấn, sau đó cảm giác chóng mặt: "Sao đầu của hơi choáng váng vậy..."

Sau đó cứ như vậy té xỉu xuống.

"Ha ha, lại có thể ra tay rồi!" Hoàng Nhất Bạch hưng phấn nhảy lên, sau đó chỉnh sửa tư thế tiểu hòa thượng cho ngay ngắn rồi quất ra mấy bạt tai, bốp bốp bốp. ..

Nửa giờ sau, tiểu hòa thượng đau đớn tỉnh lại.

Sau đó tức giận bừng bừng nắm cổ Hoàng Nhất Bạch: "Tên khốn nhà ngươi, bần tăng bóp chết ngươi!"

Hoàng Nhất Bạch bị siết đến mắt nổ đom đóm: "Đừng kích động, ta chỉ đang giúp ngươi chữa thương mà thôi, ngươi nhìn xem thương thế của ngươi có phải đã tốt lên rồi hay không?"

"Tốt cái rắm! Mặt càng sưng thêm, giống như trứng khủng long rồi đây!" Tiểu hòa thượng bi phẫn.

Vốn hắn ta cũng coi là một tiểu hòa thượng trắng trẻo ngọc thụ lâm phong, nếu có thể thế chỗ cho Đường Tăng trong truyền thuyết, nói không chừng còn có thể hấp dẫn được vài nữ yêu tinh hiến thân cũng nên; vậy mà hiện tại đều đã bị hủy hết rồi.

Đây là mối thù hủy dung, không đội trời chung!

Hoàng Nhất Bạch liếc con mắt bên phải nói: "Tiểu hòa thượng không nên kích động, để ta giới thiệu cho ngươi một đồng đội, sau khi có hắn chúng ta làm việc tốt sẽ dễ dàng hơn nhiều!"

"Là ai?" Tiểu hòa thượng dùng lý trí áp chế cảm tính lại, bỏ qua cho Hoàng Nhất Bạch.

Một người trẻ tuổi cười híp mắt đi tới: "Chính là tại hạ - Thân Công Báo, một người thích kết giao bằng hữu!"

Vậy là, ba tên hố hàng này liên hợp lại, biến thành tổ ba tên hố người.

Thân Công Báo phụ trách kết giao bằng hữu dẫn họa, tiểu hòa thượng được coi như mặt tiền đảm nhiệm lừa dối đối phương chữa thương, cuối cùng là siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch tiến hành chữa thương chính thức. Kể từ đó, Thân Công Báo có thể pha loãng vận rủi của bản thân, tiểu hòa thượng đã làm được chuyện tốt, siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch thì có thể chữa thương thăng cấp, quả thực là hoàn mỹ!

Bình Luận (0)
Comment