Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
"Gọi ta là thân ái đi, như vậy thân thiết!" Lâm Bắc Phàm không biết xấu hổ nói.
La Cẩm bó tay, vẫn vô sỉ trước sau như một.
"Nếu như ngươi nghiêm chỉnh một chút, sẽ càng lộ ra mị lực hơn nữa." Thiên Đạo La Cẩm nghiêm túc nói.
"Sau đó ngươi sẽ yêu ta đúng không?" Lâm Bắc Phàm tiếp tục vô sỉ.
Thiên Đạo La Cẩm: "..."
"Được rồi, không nói với ngươi những chuyện này nữa." La Cẩm quyết định đổi chủ đề, nghiêm túc đánh giá Lâm Bắc Phàm, rồi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi... Lại mạnh hơn rồi sao? Đã chạm đến ranh giới Thần Ma."
"Điều này là may nhờ có La Bàn Vận Mệnh của ngươi giúp ta gia tốc tu luyện." Nói rồi, Lâm Bắc Phàm hiển hóa La Bàn Vận Mệnh ra ngoài.
Trông thấy La Bàn Vận Mệnh đã từng làm bạn với nàng suốt mấy triệu năm, ánh mắt La Cẩm phức tạp: "Hi vọng ngươi sử dụng nó thật tốt."
Sau đó lại thở dài một hơi: "Bồi ta đi một đoạn đi."
"Được." Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Thế là, hai người vừa đi vừa nói.
Chủ đề đàm luận của 2hai người thực sự quá nhạy cảm, cho nên đã tạo ra một không gian để người ngoài không nghe được.
Tuy hai người gặp nhau không nhiều, nhưng Lâm Bắc Phàm biết rõ thân phận của nàng, nàng cũng biết thân phận Lâm Bắc Phàm, nên trong lòng hai người đều không có một chút cố kỵ giấu giếm gì nhau, tựa như là bạn cũ lâu năm gặp lại vậy.
Nói thật, ở trong lòng Thiên Đạo La Cẩm, cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm mới có tư cách làm bằng hữu của nàng.
Những người khác ở trước mặt Thiên Đạo nàng giống như là đứa trẻ vậy.
"Ba tháng không gặp, thấy tinh thần của ngươi tốt lên nhiều, trên người có nhân tính!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Đó là đương nhiên, hiện tại thân thể ta là một con người, có thất tình lục dục, dĩ nhiên sẽ có nhân tính; không còn phải gánh vác cả một cái thế giới, ta chỉ cần quản tốt bản thân là đủ rồi." Trên mặt La Cẩm lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đầu thai làm người, thật là tốt!
"Ngươi còn trẻ, nên sống giống với một người trẻ tuổi. Ví như ta có được thực lực vô địch, nhưng cũng không một mực cao cao tại thượng, mà là thường xuyên ở chung cùng bằng hữu, bằng hữu cũng rất quý mến ta." Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Thiên Đạo La Cẩm cảm thấy, lời này hẳn phải nên nghe ngược lại.
Đi tới thế giới này ba tháng, nàng đã sớm nghe nói đam mê xấu xa của Lâm Bắc Phàm, thích hố người khác, thiên kiêu từng bị hắn lừa không biết có bao nhiêu, mọi người đều vừa tức vừa bất đắc dĩ đối với hắn.
"Gia hỏa nhà ngươi trong miệng nói ra không có một chút thành thật nào." La Cẩm tức giận.
"Đã biến thành người thì cần phải có dáng vẻ của con người, ta mời ngươi đi xem một buổi hòa nhạc, cảm thụ sự náo nhiệt nơi đông người." Lâm Bắc Phàm nói.
"Buổi hòa nhạc sao... được." Ánh mắt La Cẩm ngẩn ngơ.
Lâm Bắc Phàm dẫn theo nàng đi tới Thiên Hoàng ca kịch viện, hôm nay là buổi biểu diễn đặc biệt của Diệp Khuynh Thành, cho nên người xem vô cùng đông.
Đương nhiên Lâm Bắc Phàm không cần xếp hàng, dẫn theo La Cẩm trực tiếp tiến vào khu vực chuyên dành cho khách VIP.
La Cẩm tò mò quan sát, tất cả mọi thứ đều hết sức mới mẻ, lại làm cho người ta hết sức hoài niệm.
Trước khi chưa trở thành Thiên Đạo, nàng cũng đã từng có một thời làm fan hâm mộ minh tinh. Mặc dù cũng không sùng bái thần tượng nào, nhưng trong suy nghĩ của người trẻ tuổi, đi xem một buổi hòa nhạc là một chuyện hết sức trào lưu. Bây giờ tất cả đều như khói thoảng mây bay.
Lúc này, gấu trúc đã đợi sẵn trong phòng, đang nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng viết bảng hiệu.
Mà chính nó thì ngồi ở bên cạnh, ăn từng miếng từng miếng linh quả. Trông thấy ánh mắt phát thèm của tiểu hòa thượng nhìn mình, gấu trúc đập một cái bảng qua: Viết nhanh cho ta!
Tiểu hòa thượng tội nghiệp nói: "Gấu trúc thí chủ, bần tăng đói bụng, ngươi có lòng dạ Bồ Tát, có thể ban thưởng trái cây cho ta ăn hay không?"
Gấu trúc lắc lắc đầu, giơ bảng lên: Không thể!
Sau đó giơ lên cái bảng thứ hai: Không viết hết ta sẽ không cho ngươi ăn!
Tiểu hòa thượng ngửa mặt lên trời thở dài: "Không có nhân quyền mà! Đây chẳng lẽ là ông trời đang trừng phạt ta sao?"
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đến, gấu trúc giơ bảng lên: Chủ nhân, ngươi đã đến rồi!
Lâm Bắc Phàm xoa xoa gấu trúc, hỏi: "Sao ngươi cũng tới đây?"
Gấu trúc giơ bảng: Diệp Khuynh Thành mời!
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái. Mọi người đã từng ở chung với nhau suốt 100 năm, đã từng vì một mục tiêu chung mà cố gắng, quan hệ cũng trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Trong đó, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Diệp Khuynh Thành không thể nào quá mức thân cận với hai vị hoàng đế, lại không nguyện ý tiếp xúc với tên Thân Công Báo hết sức xui xẻo, cũng không dám tiếp cận quá gần với Lâm Bắc Phàm sợ bị hố, cho nên ở chung với gấu trúc người vật đều vô hại này rất hòa hợp.
Một người một gấu vẫn thường uống rượu với nhau, mượn rượu giải sầu.
Tiểu hòa thượng giương ánh mắt trông mong nhìn Lâm Bắc Phàm, hi vọng hắn có thể nói một câu, giúp hắn ta giải thoát khỏi lòng bàn tay của gấu trúc.
Lâm Bắc Phàm không nhìn thẳng ánh mắt hắn ta, mời La Cẩm ngồi xuống.
La Cẩm trông thấy vận mệnh chi tử của Nguyên giới rơi vào tình trạng này, không khỏi lắc lắc đầu.
Nếu như ở bên trong thế giới cũ, tiểu hòa thượng còn có thể ăn sung mặc sướng, thế nhưng ở thế giới linh khí này, vận mệnh chi tử thực sự nhiều lắm. Tất cả mọi người đều có được đại khí vận, khắc chế lẫn nhau, muốn bon chen sống tốt cũng không dễ dàng như vậy.
Đối với điều này, đối với một người đã từng là Thiên Đạo như nàng cũng chỉ chú ý qua một chút, lười đi quản.
Không bao lâu, buổi biểu diễn nghệ thuật bắt đầu.
Diệp Khuynh Thành tựa như tiên nữ thướt tha bước ra, vẫn là kiểu ăn mặc mát mẻ như cũ, dẫn tới tiếng sói tru không ngừng.
Thiên Đạo La Cẩm gật đầu một cái, Diệp Khuynh Thành vẫn đẹp trước sau như một. Ở mười vạn năm trước, sắc đẹp của nàng đã dẫn tới các nước đại chiến, cuối cùng không biết đã làm cho bao nhiêu quốc gia phải tan rã; có danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sắc đẹp khiến cho ngay cả bản thân La Cẩm cũng phải hâm mộ.
. ..
Thưởng thức mỹ nữ nhảy múa uyển chuyể, đối với nàng mà nói cũng là một loại hưởng thụ.
Thế nhưng mà càng xem nàng lại càng cảm thấy không được bình thường, luôn luôn cảm giác như trên người Diệp Khuynh Thành có một điểm gì đó không cân đối.
Tuy động tác rất ưu mỹ, nhưng vẫn có điểm hơi mất tự nhiên rất nhỏ. Trên người có hệ thống, hệ thống này cũng có điểm kỳ lạ, dường như có công năng luân chuyển âm dương. Hơn nữa, lại còn nhờ tới đại năng giúp hắn che đậy thiên cơ, có cần thiết như vậy hay không?
La Cẩm nhỏ giọng nói: "Hắn... dường như là một nam nhân!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
La Cẩm há hốc miệng ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn lên người trên khán đài kia đã khác hẳn; không còn là ánh mắt tán thưởng nữa, mà là một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, da gà cũng nổi hết cả lên, vô cùng khó chịu.
La Cẩm nhớ mang máng, thời điểm lúc xuyên qua thời không trở về quá khứ lúc trước, dường như hắn đã được biến thành nữ nhân để đi làm việc...
Còn hiện tại tên gia hỏa bên cạnh này, vậy mà lại dùng một nam nhân, đi hố nhiều nam nhân khác như vậy...
Thiên Đạo La Cẩm đối với tiết tháo của Lâm Bắc Phàm lại có thêm nhận biết sâu sắc, lườm hắn một cái: "Lại còn giúp hắn ta che đậy thiên cơ, ngươi thực sự là quá xấu xa!"
"Ta cũng là đang giúp hắn!" Lâm Bắc Phàm dùng lời lẽ nghĩa chính nói.
Diệp Khuynh Thành dựa vào việc mị hoặc nam nhân để trở nên mạnh mẽ hơn, nếu như bị người ta nhận ra thì sẽ thất bại trong gang tấc. Vì để cho Nhân tộc có thêm một vị cường giả, Lâm Bắc Phàm vẫn luôn yên lặng trợ giúp hắn, cho nên rất yên tâm thoải mái.
"Ta không muốn biện luận với đồ vô sỉ!" La Cẩm nói.
Lâm Bắc Phàm: "... "