Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, tiểu hòa thượng đang nhìn thân ảnh tha thướt trên sân khấu, con ngươi trợn trừng, chảy nước miếng si ngốc nói: "Đẹp! Thực sự là quá đẹp! Thế gian này sao lại có nữ nhân hoàn mỹ như vậy chứ?"
Gấu trúc đập một cái bảng qua: Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau viết bảng hiệu cho ta!
"Ah..." Tiểu hòa thượng cúi đầu viết bảng, kết quả là tất cả mọi thứ hiện lên trong đầu hắn ta chỉ toàn là bóng hình xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành.
Sau đó ngay cả viết chữ, cũng viết thành ba chữ Diệp Khuynh Thành.
Gấu trúc tức nổ phổi, thật là lãng phí bảng hiệu mà!?
Lập tức giơ bảng hiệu đập hắn: Cho ngươi hám gái nè! Cho ngươi hám gái nè! Cho ngươi hám gái nè . ..
"A di đà phật! Gấu trúc thí chủ, ngươi mau thả bần tăng ra, hiện tại bần tăng có một chuyện hết sức trọng yếu cần phải đi làm, việc này liên quan đến phúc lợi của vạn dân!" Tiểu hòa thượng cao giọng tụng phật hiệu.
Gấu trúc kinh hãi, chỉ cảm thấy tiểu hòa thượng trước mắt có thêm một tia uy nghiêm, khiến cho người ta sinh ra lòng kính nể.
Nó giơ bảng hỏi: Ngươi muốn đi làm cái gì?
Tiểu hòa thượng dáng vẻ trang nghiêm, đưa tay chỉ Diệp Khuynh Thành trên sân khấu: "Đây là yêu nghiệt hại nước hại dân, có nó ở đây quốc gia sẽ không còn, dân chúng sẽ lú lẫn, cho nên bần tăng muốn đi thu phục con yêu nghiệt này, không để cho nó tiếp tục họa hại nhân gian!"
Gấu trúc: "..."
Thấy gấu trúc chậm chạp không có phản ứng gì, tiểu hòa thượng hơi hơi lo lắng, trên mặt mang theo tinh thần không biết sợ nói ra: "Gấu trúc thí chủ, mau bỏ bần tăng ra đi, có câu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục; hi sinh một mình bần tăng mà có thể cứu vớt được ngàn ngàn vạn vạn người, bần tăng chết có ý nghĩa!"
Gấu trúc tức giận đến mức cầm hẳn một cái bảng cực kỳ lớn đập hắn ta.
Ta cho ngươi vào địa ngục nè!
Ta cho ngươi hi sinh nè!
Ta cho ngươi chết nè!
Ta đập chết tên tiểu hòa thượng sắc dục ngập trời, không tuân thủ thanh quy giới luật nhà ngươi!
Cuối cùng, tiểu hòa thượng bị nện đến đầu sưng phù, trông như một phật đà, nhưng miệng vẫn tỏ ra tràn ngập nghiêm chỉnh nói: "Gấu trúc thí chủ, cho dù ngươi đập chết bần tăng, bần tăng cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu! A di đà phật!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm xuất hiện sau lưng tiểu hòa thượng, một chưởng đánh cho tiểu hòa thượng bất tỉnh.
"Gấu trúc, kéo hắn đi, quá đáng ghét!"
Gấu trúc giơ bảng lên: Tuân mệnh!
Cuối cùng, sau khi Thiên Đạo La Cẩm và Lâm Bắc Phàm thưởng thức xong buổi biểu diễn nghệ thuật đặc sắc, lại một lần nữa lên đường, tiếp tục du lịch thế giới.
Lâm Bắc Phàm phỏng đoán, đây có lẽ là do nàng đã chịu buồn khổ suốt nhiều năm giờ mới được phóng thích nên mới vậy.
. ..
Ba tháng lại trôi qua.
Lúc này, bên trong Ma giới, Tiểu Bạch Hổ vùng vẫy gần một năm rốt cuộc cũng hoàn thành lột xác; biến thành người không ra người, ma ra không ra ma, yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ; trên người ma khí tung hoành, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra bộ dáng một con hổ.
Thế nhưng thực lực hắn ta bây giờ, chỉ một hơi thở cũng có thể khiến cho Ma giới rung chuyển.
Ma chủ hài lòng gật đầu một cái: “Tuy phải tiêu hao sinh mệnh lực để tăng lên thực lực của ngươi, nhưng kết quả cũng rất khả quan. Bây giờ ngươi hẳn phải có thực lực đủ để phân cao thấp với Chí Tôn nhân tộc."
"Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" Tiểu Bạch Hổ nhe răng gầm gừ, cặp mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Nửa năm qua, thân thể hắn ta không biết đã bị đánh nát rồi trọng tổ bao nhiêu lần, loại đau đớn sâu tận xương tủy cùng linh hồn kia, cơ hồ khiến cho linh hồn hắn sụp đổ mất đi lý trí. May mà trong lòng hắn ta vẫn luôn có một niềm tin chống đỡ bản thân gắng gượng, bằng không thì bây giờ đã mất phương hướng.
Đáng tiếc, chiếm được thực lực cường đại cũng mất đi tương lai, hắn ta đã không còn sống được bao lâu nữa.
Cho nên, hắn ta tràn đầy hận ý đối với Ma Chủ-kẻ gây nên tất cả mọi chuyện.
Sắc mặt Ma Chủ lạnh nhạt: "Không quan trọng, ngươi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ ta tiện tay làm ra mà thôi; ta có thể tạo ra ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi. Đi thôi, hiện tại chính là thời điểm ngươi phát huy tác dụng."
"Grào... Tiểu Bạch Hổ lớn tiếng gầm rống, tựa như quân vương đang ra lệnh.
"Grào…", "Grừ...”. Tất cả ma thú nhao nhao hưởng ứng.
Sau đó, hắn ta dẫn theo quần ma đi tới một cái sơn cốc, nơi đó có một khe nứt không gian nho nhỏ, là khe nứt lúc trước hắn lưu lại để thuận tiện đi lại giữa hai thế giới.
"Tất cả ma thú, theo bản tôn xâm lấn thế giới linh khí khôi phục!" Tiểu Bạch Hổ hét lớn một tiếng, sau đó tách khe nứt không gian ra, nhún người nhảy vào, các ma thú cũng nhao nhao nhảy vào theo.
Ma Chủ ẩn giấu ở phía sau, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên: "Đã đi hết rồi, để ta nhìn xem năng lực của Chí Tôn nhân tộc như thế nào!"
. ..
Vượt qua khe hở thời không, Tiểu Bạch Hổ dẫn theo đám ma thú từ trong biển rộng ló đầu ra, đã đi tới thế giới khôi phục linh khí. Nó lớn tiếng gầm lên: "Grào… tất cả Yêu tộc nghe hiệu lệnh của bản tôn, giết vào Nhân tộc!"
Thiên địa biến sắc, trên trời phản chiếu một cái hư ảnh con hổ to lớn, hổ gầm chấn động thiên hạ.
Tất cả Yêu tộc bên trong thế giới này, trông thấy hư ảnh đều vô cùng kích động, bởi vì đây chính là Yêu Đế Đạo Văn, mang ý nghĩa bên trong Yêu tộc lại xuất hiện một vị yêu đế vô địch!
Yêu tộc lại muốn quật khởi!
"Ngao..." "Rống... "
Trong nháy mắt, chúng yêu hưởng ứng, thiên địa sôi trào...
Cỗ dị tượng này tất nhiên Nhân tộc cũng nhìn thấy, sắc mặt lập tức hoàn toàn biến đổi.
"Bên trong Yêu tộc lại sinh ra một vị yêu đế sao?"
"Nhìn uy thế... còn mạnh hơn cả Côn đế!"
"Không sợ, chúng ta Chí Tôn, trấn áp yêu đế không nói chơi!"
"Nhân loại thực sự là nhiều tai nạn!"
. ..
Thủ Hộ Chi Thành, mọi người quan sát Yêu Đế Đạo Văn trên trời, lâm vào lo lắng.
Đại chiến nhân yêu hai tộc, bọn họ là người khó xử nhất.
Đã không còn thuộc về Yêu tộc, lại chưa thể hoà nhập Nhân tộc, lúc đầu thế giới bình an vô sự còn tốt, thế nhưng một khi lâm vào vòng xoáy đại chiến giữa hai tộc, tình huống của bọn hắn trở nên rất nhạy cảm; giúp bên nào cũng là sai lầm, không giúp bên nào cũng là sai lầm.
"Ôi... nếu chiến tranh cứ tiếp tục kéo dài như vậy, hai tộc Nhân Yêu còn có hi vọng hoà giải sao?" Khuyển Yêu Hoàng vẻ mặt ưu sầu, hiện tại Thủ Hộ Chi Thành vất vả lắm mới hơi hoà giải được với Nhân tộc, nhưng sau trận đại chiến này còn lại bao nhiêu chứ?
"Khuyển Yêu Hoàng, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?" Chúng yêu hỏi.
“Chúng ta đóng thành không ra, chú ý bảo vệ tốt hài tử!" Khuyển Yêu Hoàng trầm giọng nói.
"Vâng, Khuyển Yêu Hoàng!" Đám người gật đầu.
Nghĩ nghĩ một chút, Khuyển Yêu Hoàng lại bổ sung: "Nhưng lỡ như... ta nói là lỡ như, Nhân tộc bại thì chúng ta trợ giúp Nhân tộc!"
"Vì sao?" Một vài yêu vương không hiểu.
"Qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn sinh hoạt ở dưới mắt Chí Tôn nhân tộc bình an vô sự, có thể thấy được Chí Tôn đối vẫn tương đối hòa hoãn với chúng ta, ngược lại yêu đế trước mắt..."
Khuyển Yêu Hoàng lắc lắc đầu: "Ta thấy lệ khí của hắn ta dày đặc, mặt mày phủ ma khí mờ mịt, chỉ sợ cũng không phải là người lương thiện! Nếu như hắn ta thắng, hài tử Nhân tộc trong thành chúng ta, thậm chí là toàn thành sẽ không còn tồn tại. Cho nên vì Thủ Hộ Chi Thành, thời điểm then chốt chúng ta chỉ có thể ủng hộ Nhân tộc!"
Chúng yêu (nhân) gật đầu một cái.
Thế là, Thủ Hộ Chi Thành cũng nhanh chóng hành động.
Chỉ có Tiểu Vũ vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía bầu trời, luôn cảm thấy tên yêu đế kia có chút quen thuộc, thanh âm cũng vậy.