Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 621 - Chương 621. Tiểu Vũ: Tiểu Bạch, Là Ngươi Sao?

Chương 621. Tiểu Vũ: Tiểu Bạch, là ngươi sao? Chương 621. Tiểu Vũ: Tiểu Bạch, là ngươi sao?

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Đường Sơn sững sờ, tên yêu đế này làm sao vừa gặp mình lại tức giận như vậy chứ?

Cứ như thể có mối thù giết phu đoạt vợ vậy.

Đường Sơn như lâm đại địch, thế nhưng đứng trước cỗ đế uy đập vào mặt khiến hắn ta không thể cử động được, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.

"Ngươi trở lại đây cho ta!" Lâm Bắc Phàm phát ra một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di, kéo Tiểu Bạch Hổ lại.

"Đường Sơn, ta muốn ngươi chết!" Tiểu Bạch Hổ lại vọt tới, thậm chí còn tình nguyện tiếp nhận một đòn của Lâm Bắc Phàm cũng muốn xông tới.

"Ngươi trở lại cho ta!" Hắn ta lại bị chuyển trở về.

Tiểu Bạch Hổ gầm thét: "Chí Tôn nhân tộc, ngươi cút ngay cho ta!"

"Ngươi có tư cách gì để ta phải cút ngay?" Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông Trích Tinh Cầm Nguyệt, từ trên trời hạ xuống một bàn tay, đánh Tiểu Bạch Hổ đến tận sâu trong đại dương, tử thương vô số.

"Rống!" Tiểu Bạch Hổ lại vọt ra, kêu gào phóng thẳng tới Đường Sơn.

Kết quả là Chí Tôn nhân tộc khoát tay một cái, Tiểu Bạch Hổ lại bị di chuyển trở về. Thế nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Đường Sơn, tràn đầy sát khí.

Đường Sơn ngây ngẩn cả người, đến cùng là thù oán gì, lại có thể khiến cho một vị yêu đế ghi hận đến mức như thế?

"Đường Tam, làm sao ngươi trêu lại chọc vào yêu đế vậy? Người ta trông thấy ngươi như thể thấy kẻ thù giết cha vậy!" Diệp Phàm bay tới, hỏi.

Đường Sơn xòe tay: "Ta cũng không biết, ta với hắn ta mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên!"

"Vậy ngươi phải cẩn thận, hiện tại may mà còn có Chí Tôn ở đây, bằng không thì bây giờ ngươi đã xong đời rồi!" Tiêu Viêm ở bên cạnh vừa dùng dị hỏa thiêu cháy ma thú, vừa mở miệng nhắc nhở.

"Ta biết rồi." Đường Sơn thở dài, sau đó bay ra thật xa.

Trông thấy Đường Sơn đã chạy xa, Tiểu Bạch Hổ tức giận gầm lên: "Đường Sơn, đồ hèn nhát nhà ngươi, không được chạy, trở lại cho ta! Chí Tôn nhân tộc, miễn là ngươi thả cho ta đi giết Đường Sơn, ta sẽ chỉ huy Yêu tộc cùng ma thú rút lui, thế nào?"

"Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ta cảm thấy vẫn là nên giết chết ngươi, vĩnh viễn trừ hậu hoạn mới tốt hơn!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói, sau đó lại phát ra một chiêu Tịch Diệt Vạn Pháp, đánh vỡ thân thể Tiểu Bạch Hổ.

"Chúng yêu thú và ma thú nghe lệnh, giết Đường Sơn cho ta!" Tiểu Bạch Hổ ra lệnh.

Lập tức, tất cả yêu thú và ma thú đều mãnh liệt đánh về phía Đường Sơn.

Trông thấy nhiều yêu thú ma thú như vậy, Đường Tam tê dại cả da đầu, hóa thân thành hải thần, dùng lực lượng biển cả đối phó với bọn chúng.

Đáng tiếc, yêu ma thú thực sự là quá nhiều, hắn ứng phó rất mệt mỏi.

Cho dù có thêm mấy vị bằng hữu tới trợ giúp cũng vẫn vậy, thậm chí còn hứng chịu một vài vết thương nhẹ.

Thấy một màn như vậy, Tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng cảm thấy có một chút vui sướng trong lòng.

Cắn đi cắn đi, cắn nát thân thể hắn thành từng mảnh đi, rút khô máu của hắn, cắn nát xương cốt của hắn đi; còn phải lấy toàn bộ máu thịt của hắn đem cho chó ăn, ta muốn khiến cho hắn thống khổ mà chết đi!

Ta muốn khiến cho thi thể của hắn không còn, linh hồn cũng không còn, vĩnh viễn tan biến trong thế giới này!

Tiểu Vũ tỷ, ta phải báo thù cho ngươi, giết chết tên khốn kiếp này!

Sau khi giết chết hắn, ta sẽ có thể xuống dưới bồi bạn với ngươi rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu xen lẫn một chút run rẩy truyền đến.

"Tiểu Bạch, là ngươi sao?"

Thân thể Tiểu Bạch Hổ run lên: "Tiểu... Tiểu Vũ tỷ!"

Âm thanh này quen thuộc biết bao!

Hắn ta đã nghe giọng nói này suốt nhiều năm, cho dù Tiểu Vũ tỷ không có ở đây thì đáy lòng hắn vẫn luôn hồi tưởng đến giọng nói của nàng như cũ; đó chính là ký ức tâm linh mà hắn ta ký thác vào để sống tiếp, vĩnh viễn không cách nào phai nhạt!

Hiện tại lại tận tai nghe được lần nữa, đây là ảo giác, hay là . ..

Tiểu Bạch Hổ không để ý Lâm Bắc Phàm công kích nhanh chóng xoay người lại, nhìn về phía người luôn nhớ thương ở trước mắt. Vẫn ôn nhu thiện lương y nguyên như vậy, vẫn thanh tú động lòng người y nguyên như vậy; hắn kích động hỏi: "Tiểu Vũ tỷ, là ngươi sao?"

"Ngươi thật sự là Tiểu Bạch!" Nhìn khuôn mặt kinh khủng gần trong gang tấc kia, Tiểu Vũ bị dọa đến trợn trừng mắt kinh khủng, lùi lại mấy bước, hai tay che miệng: "Tiểu Bạch, vì sao ngươi... vì sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Bộ dáng của Tiểu Bạch Hổ trước mắt hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ của nàng.

Trước kia Tiểu Bạch Hổ ngây thơ chân thành, linh khí tràn đầy, dù cho lúc sau này trưởng thành cũng vô cùng tuấn lãng bất phàm, tựa như một con mãnh hổ xưng bá thế giới. Thế nhưng Bạch Hổ trước mắt đã không còn dáng dấp ban đầu nữa; dáng vẻ thoạt nhìn yêu không ra yêu, ma không ra ma, tựa như một con quái vật kinh khủng vậy.

"Tiểu Vũ tỷ, ta..." Trông thấy dáng vẻ ghét bỏ của người trong lòng Tiểu Vũ tỷ, trái tim hắn ta bỗng nhiên như bị trúng trọng kích; trong lòng vốn đang tràn đầy vui vẻ đã không còn sót lại chút gì. Tiểu Vũ tỷ không thích bộ dáng ta bây giờ sao?

Ha ha, đúng vậy a, hiện tại hình dạng của ta xấu như vậy ai mà thích chứ?

Hắn đã không còn mặt mũi nào gặp Tiểu Vũ tỷ nữa.

Hắn ta thất hồn lạc phách xoay người sang chỗ khác, muốn tìm Chí Tôn đi chịu chết.

Lúc này, Tiểu Vũ chợt bay tới chắn trước đầu Bạch Hổ, kích động hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi gặp được ta rồi, nói cho ta biết, những năm qua đến cùng ngươi đã phải trải qua điều gì? Vì sao lại biến thành như vậy?"

"Tiểu Vũ, đừng qua đó!" Đường Sơn rống to, lao đến ngăn ở phía trước Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ kích động nói: "Không, Tiểu Bạch sẽ không làm tổn thương ta!"

Sau đó nàng vọt ra, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bạch Hổ mà chảy nước mắt, ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, hãy biến trở lại như cũ có được không? Đừng tiếp tục sai lầm nữa, Chí Tôn sẽ giết chết ngươi đó; mau biến lại như cũ rồi nhận sai, sau đó chúng ta trở về nhà có được không? Xem như tỷ tỷ cầu xin ngươi đó!"

Tiểu Vũ khổ sở van nài.

Tiểu Bạch Hổ rung động trong lòng, đây vẫn là Tiểu Vũ tỷ yêu thương hắn, vẫn là Tiểu Vũ tỷ yêu thương hắn ta như trước đây!

Dù cho ta có phạm sai lầm, ngươi vẫn sẽ tha thứ cho ta, vẫn lo nghĩ cho ta!

Ta muốn biết bao, ta muốn vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh ngươi biết bao, vĩnh viễn vĩnh viễn . ..

Đáng tiếc hết thảy đều đã không còn kịp nữa.

"Tiểu Vũ tỷ, thật xin lỗi, ta không làm được!" Tiểu Bạch Hổ cười, nụ cười mang theo vẻ thê lương: "Ta không thể biến trở lại như cũ được, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không được nữa... Bởi vì ta đã nhập ma, ta dùng cái giá bằng cả mạng sống để đổi lấy lực lượng ma tộc, hiện tại đã không còn nhiều thời gian nữa; nhưng trước khi chết còn có thể được nhìn thấy Tiểu Vũ tỷ... Thật là tốt!"

"Vì sao... Vì sao lại như vậy?" Tiểu Vũ sững sờ nói.

"Tiểu Vũ tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể sống lại không?" Tiểu Bạch Hổ ôn nhu nói.

"Là Đường Sơn, là Đường Sơn cứu ta..."

Tiếp đó, Tiểu Vũ nói sơ lược lại chuyện Đường Sơn làm sao cứu mình.

Lại nói sơ lược về cuộc sống của mình trong những năm qua.

Nói tóm lại chính là, Đường Sơn vì tiểu Vũ không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện, yêu thương nàng không kém hơn so với hắn.

"Thì ra, người sai vẫn luôn chính là ta..." Tiểu Bạch Hổ ngơ ngác nói. Nhớ tới những năm gần đây cố gắng, vì cái gọi là báo thù mà biến bản thân thành bộ dáng này, kết quả chẳng qua chỉ là một chuyện cười.

Mà người mà bản thân vẫn luôn cừu hận là Đường Sơn lại vui sướng sinh hoạt cùng một chỗ với Tiểu Vũ tỷ, người trong lòng mình.

Đáng tiếc, có hối hận thì tất cả cũng đã muộn!

"Tốt, thật tốt… Tiểu Vũ tỷ sống tốt như vậy, ta cũng yên lòng!"

Tiểu Bạch Hổ nhìn Đường Tam, trầm giọng nói: "Đường Sơn, trước kia ta hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi! Bởi vì ta hận ngươi cướp đi Tiểu Vũ tỷ của ta! Hiện tại ta lại hi vọng ngươi sống sót, hi vọng ngươi vĩnh viễn sống sót, như vậy mới có thể vĩnh viễn bảo hộ Tiểu Vũ tỷ! Ngươi…có thể làm được không?"

Đường Sơn ôm lấy eo Tiểu Vũ, gật đầu một cái.

Bình Luận (0)
Comment