Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 622 - Chương 622. Tiểu Bạch Hổ Chết, Mở Ra Thế Giới Giả Tưởng!

Chương 622. Tiểu Bạch Hổ chết, mở ra thế giới giả tưởng! Chương 622. Tiểu Bạch Hổ chết, mở ra thế giới giả tưởng!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong lòng Tiểu Vũ dâng lên một loại dự cảm không tốt, vội hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi muốn làm gì, đừng làm chuyện điên rồ!?"

"Tiểu Vũ tỷ, thật xin lỗi, ta thực sự không thể trở về được nữa, bởi vì ta đã làm quá nhiều việc ngu ngốc, quá nhiều chuyện sai lầm, đã triệt để không còn cách nào cứu vãn...". Tiểu Bạch Hổ thống khổ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, ánh mắt mang theo vẻ thê lương, ôn nhu nói: "Tiểu Vũ tỷ, ngươi có còn tâm nguyện gì không? Ta giúp ngươi thực hiện!"

"Tiểu Bạch, đừng làm chuyện điên rồ, trở lại bên cạnh ta có được hay không?" Tiểu Vũ lại một lần nữa cầu khẩn.

Tiểu Bạch Hổ rung động trong lòng, nói: "Tiểu Vũ tỷ, ta có thể ôm ngươi một cái hay không?"

"Tiểu Bạch!" Tiểu Vũ bay tới ôm lấy đầu Tiểu Bạch Hổ, lệ rơi đầy mặt nói: "Trở về với ta có được hay không? Chúng ta lại giống như trước cùng nhau sinh hoạt, vô lo vô nghĩ..."

Sâu trong đáy mắt Tiểu Bạch Hổ Tiểu đã có nước mắt, hắn ta cũng rất muốn trở lại như trước kia.

Đáng tiếc tất cả đã không thể nào quay trở lại như cũ được nữa.

Sau lưng hắn ta có Ma Chủ điều khiển, Ma Chủ vô tình, không hoàn thành nhiệm vụ chính là chết.

Hơn nữa hắn ta đã đắc tội với Nhân tộc, Chí Tôn nhân tộc cũng đang nhìn chằm chằm ngay bên cạnh.

Vừa rồi hắn ta đã thử qua, đánh không lại Chí Tôn, cuối cùng vẫn phải chết. Lúc không có Tiểu Vũ tỷ, hắn ta có thể không sợ hãi đánh với Chí Tôn đến cùng, nhưng biết Tiểu Vũ tỷ còn sống sót, vì tương lai Tiểu Vũ tỷ, hắn ta không thể tiếp tục chiến đấu, bằng không thì người bị tổn thương chỉ là Tiểu Vũ tỷ mà thôi. Khiến cho nàng khó xử vì kẹp giữa hai tộc Nhân Yêu, đó không phải là điều hắn ta muốn thấy.

Lý do cuối cùng của cuối cùng chính là, hắn ta thật sự không sống được bao lâu nữa.

Hắn ta hi vọng Tiểu Vũ tỷ có thể vui vui vẻ vẻ sống sót, không còn gặp nhiều phiền não nữa. Trước lúc đó, có lẽ hắn ta sẽ giúp đỡ Tiểu Vũ tỷ mến yêu thực hiện một nguyện vọng, khiến cho nàng vĩnh viễn nhớ kỹ hắn.

"Được, Tiểu Vũ tỷ, ta đáp ứng ngươi!" Trên mặt Tiểu Bạch Hổ hiện lên nụ cười.

"Tiểu Bạch!" Tiểu Vũ cười vui vẻ.

Thế nhưng tiếp đó, bỗng nhiên Tiểu Bạch Hổ chợt đánh Tiểu Vũ bất tỉnh rồi đưa nàng dựa vào lồng ngực Đường Sơn: "Xin hãy giúp ta chăm sóc tốt Tiểu Vũ tỷ, nếu như nàng có một chút ủy khuất nào ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Yên tâm, ta nhất định sẽ!" Đường Sơn trịnh trọng cam đoan.

"Đường Sơn, ta hỏi ngươi, rốt cuộc Tiểu Vũ tỷ có tâm nguyện gì không, ta muốn dùng một phần sức lực cuối cùng giúp nàng hoàn thành!"

"Ngươi thật sự... phải đi sao?" Đường Tam hỏi.

Tiểu Bạch Hổ trầm trọng gật đầu một cái, nói: "Ta thực sự không thể sống được nữa, trước khi chết có thể nhìn thấy Tiểu Vũ tỷ ta cũng đủ hài lòng rồi, cho nên ta muốn giúp nàng làm một việc cuối cùng."

Đường Sơn cũng không biết an ủi làm sao, bởi vì hắn đã nhạy cảm cảm nhận được khí huyết của Tiểu Bạch Hổ đã bắt đầu suy kiệt. Đây là dấu hiệu sắp chết, mà cho dù có sống sót, chỉ sợ Chí Tôn cũng sẽ không để hắn tiếp tục sống.

Đường Sơn nắm thật chặt tay Tiểu Vũ, nói: "Tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Vũ, là hy vọng hai tộc Nhân Yêu có thể hòa bình chung sống, không còn cảnh giết chóc, không còn cảnh phân tranh, mọi người gắn bó thân mật với nhau!"

Tiểu Bạch Hổ ngẩn người, tâm nguyện này thật cao cả.

Hai tộc Nhân Yêu cừu hận quá sâu, làm sao có thể hóa giải?

Chẳng lẽ phải xóa bỏ ký ức song phương sao?

Mà cho dù xóa bỏ ký ức, yêu vẫn như cũ sẽ ăn thịt người tu luyện, mà người vẫn như cũ sẽ vì cơ duyên mà trừ yêu. Đây là ân oán chủng tộc vĩnh viễn không thể nào hóa giải được, là chuyện do trời đất đã định sẵn.

Khuyển Yêu Hoàng đứng dậy, nói: "Hài tử, thù hận giữa hai tộc Nhân Yêu là điều vĩnh viễn không cách nào hóa giải, nhưng người và yêu có tâm địa thiện lương lại có thể cùng nhau chung sống hoà bình. Nếu như ngươi thật sự có tâm, vậy thì hãy sáng tạo cho những người và yêu yêu thích hòa bình một cái nơi có thể giao lưu tín nhiệm lẫn nhau đi; chỉ có như vậy mới có thể hóa giải mâu thuẫn."

"Được, ta hiểu rồi, vậy ta sẽ giúp Tiểu Vũ tỷ thực hiện nguyện vọng này!" Tiểu Bạch Hổ gật đầu một cái, cuối cùng lại nhìn Tiểu Vũ thật sâu một lần nữa, muốn vĩnh viễn khắc ghi hình ảnh nàng trong đầu, dù cho thân tử đạo tiêu cũng không quên.

Tiểu Bạch Hổ phóng lên tận trời: "Thiên Đạo ở trên, hôm nay Bạch Hổ ta nguyện hi sinh chính mình hóa thành thế giới giả tưởng, hễ là người và yêu đều có thể thông qua ý thức ghi danh giao lưu tự do ở hư giới; hơn nữa không thể gây tổn thương lẫn nhau! Kẻ có quan hệ thân mật có thể định ra các loại khế ước đồng bạn, khế ước đồng sinh cộng tử,… nếu có vi phạm, trời tru đất diệt! Thiên Đạo chứng giám!"

Vào lúc này, trên trời hạ xuống một vệt thần quang, đây là dấu hiệu Thiên Đạo đồng ý với thỉnh cầu của Tiểu Bạch Hổ.

Theo thần quang chiếu xuống, Tiểu Bạch Hổ cũng dần dần tan thành mây khói, hóa thành thế giới giả tưởng.

"Tiểu Bạch!" Tiểu Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, trông thấy Tiểu Bạch Hổ đang dần dần tiêu tán giữa thiên địa, phát ra tiếng kêu thống khổ.

Trong thời khắc sinh mệnh hoàn toàn tiêu tán, rốt cục Tiểu Bạch Hổ cũng khôi phục lại nguyên dạng, trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên: "Tiểu Vũ tỷ, tạm biệt! Nếu như nhớ ta, ngươi có thể tới bên trong hư giới ngồi một chút, ta vĩnh viễn sẽ luôn ở đó!"

Sau đó, liền triệt để tiêu tán giữa không trung.

"Tiểu Bạch!" Tiểu Vũ gọi với theo, tiến lên như muốn tóm lại gì đó, nhưng lại không bắt được gì.

"Vì sao... vì sao có thể như vậy?"

Không có dê đầu đàn, bất luận là yêu thú hay ma thú đều không chịu nổi một kích, rất nhanh liền bị tiêu diệt.

Nhưng bên trong Ma giới, sắc mặt Ma Chủ có chút không dễ nhìn. Vốn hắn ta còn muốn để cho Tiểu Bạch Hổ đi dò xét Chí Tôn nhân tộc cùng thế giới linh khí khôi phục một chút, kết quả là tên kia lại tự vẫn, uổng phí hắn ta đổ ra nhiều công sức như vậy.

"Ngươi chính là Ma Chủ?" Lâm Bắc Phàm xuất hiện ở trước mặt Ma Chủ.

Tròng mắt Ma Chủ hơi híp lại: "Chí Tôn nhân tộc, có can đảm! Lại dám xuất hiện ở trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi sao?"

Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Ngươi không giết được ta."

Ma Chủ bỗng nhiên vỗ ra một chưởng, chưởng kình xuyên qua Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm lại không việc gì.

"Thì ra là lĩnh ngộ thần thông thời gian, chẳng trách lại không sợ hãi! Trong số tất cả thanh niên tài tuấn mấy ngàn vạn năm trở lại đây mà ta đã gặp, ngươi có thể tiến vào ba vị trí đầu tiên, rất không tệ!" Ma Chủ đứng chắp tay, nói: "Ngươi tới gặp ta là muốn làm chuyện gì?"

"Chỉ là muốn tới gặp ngươi một chút, tránh cho ngay cả địch nhân là ai cũng không biết." Lâm Bắc Phàm cười.

Sắc mặt Ma chủ âm trầm: "Thật ngông cuồng, đây xem như là ra oai phủ đầu sao?"

"Ngươi có thể cho rằng như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười, sau đó thân thể dần dần biến mất.

Đột nhiên Ma Chủ lại nở nụ cười: “Chí Tôn nhân tộc, thực sự là một nhân vật thú vị, ta nhớ kỹ ngươi rồi!"

Trở lại thế giới khôi phục linh khí, Lâm Bắc Phàm liền vá lại lỗ thủng duy nhất thông hướng Ma giới.

Có điều, cho dù bổ sung chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì Ma chủ đã để mắt tới hắn và thế giới này, sớm muộn cũng có một ngày sẽ ngóc đầu trở lại, rất có khả năng là ở thời điểm linh khí triều tịch thứ năm tiến đến.

Đến lúc đó, phải đối mặt không chỉ là một tên Ma Chủ, mà là đông đảo Thần Ma.

"Tương lai còn rất dài, ta sẽ trở nên mạnh hơn tất cả các ngươi!" Lâm Bắc Phàm hết sức tự tin.

Bình Luận (0)
Comment