Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 641 - Chương 641. Phượng Tỷ, Xin Ngươi Tự Trọng!

Chương 641. Phượng tỷ, xin ngươi tự trọng! Chương 641. Phượng tỷ, xin ngươi tự trọng!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Phượng tỷ nhìn về phía các nam khách quý khác, lại một lần nữa nở nụ cười xinh đẹp: "Hí hí hí... "

Có mười người sắc mặt tái xanh, còn bảy người thì nôn tại chỗ.

Phượng tỷ vẫn chưa hài lòng, nhìn về phía khán giả, cười một tiếng mười phần quyến rũ nói: "Chào mọi người, ta là Phượng tỷ, ta có đẹp không?"

Hiện trường vì đó mà trở nên yên tĩnh, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh ọe ọe nôn mửa không ngừng.

Hơn triệu người đồng thời nôn mửa, tràng diện phải nói là hoành tráng.

"Dung mạo lại xấu như vậy... Ả là yêu quái biến hình sao?" Một nhân loại vừa nôn vừa nói.

Một tên yêu vương cả giận nói: "Nói bậy, trong Yêu tộc cũng không có người xấu như vậy!"

Bên trên sân khấu.

"Ngươi ngươi... ngươi là Phượng tỷ? Ngươi chính là Phượng tỷ mỹ mạo có thể so với Diệp Khuynh Thành kia sao?" Ngô Tà thất kinh mà nói.

"Không sai, ta chính là Phượng tỷ kiến thức uyên bác, 9 tuổi đã đọc nhiều sách vở, 20 tuổi đạt đến đỉnh phong, IQ trong vòng 300 năm trở lại đây không ai sánh bằng, nhan sắc cùng tài hoa không dưới Diệp Khuynh Thành!" Phượng tỷ cười một tiếng: "Tiểu lang quân, ta có đẹp không?"

"Ọe…" Ngô Tà lại nôn.

Bộ dáng này của Phượng tỷ còn kinh khủng hơn là cương thi hắn đã từng gặp qua nữa!

"Rõ ràng dáng dấp ngươi xấu như vậy, vì sao nói dung mạo của mình xinh đẹp?" Chu Nhiên lên án.

Thật vất vả lắm mới tìm được một người trong lòng, mở lòng lần thứ hai, không nghĩ tới kết quả lại là một người có bộ dáng sát thủ.

Hình dáng trông quá cay con mắt, Chu Nhiên chỉ hận không thể tay tự móc hai mắt của mình ra luôn để khỏi phải nhìn.

"Dung mạo là trời sinh, ta vẫn cho rằng dung mạo của ta là đứng đầu thế giới, không dưới Diệp Khuynh Thành, chỉ là do tất cả mọi người không biết thưởng thức mà thôi. Cho nên bây giờ ta mới tìm kiếm một người có đôi mắt có thể phát hiện ra vẻ đẹp bề ngoài cùng với bên trong của ta, hiện tại rốt cuộc ta cũng đã tìm được." Phượng tỷ liếc mắt đưa tình nhìn tiểu hòa thượng: "Ngươi, chính là người trong lòng ta!"

"Ọe…" Tiểu hòa thượng nôn ra.

"Ọe…" Chu Nhiên cũng thấy tởm thay lại một lần nữa nôn.

"Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ?" Thấy tiểu hòa thượng nôn thốc nôn tháo, Phượng tỷ hết sức lo lắng, đi tới.

"Yêu nghiệt, không được qua đây!" Tiểu hòa thượng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, liên tục rút lui, tay chắp trước ngực miệng niệm phật hiệu: "A di đà phật, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi bần tăng còn là một người xuất gia, thí chủ xin tự trọng!"

"Không hổ là nam nhân lão nương coi trọng, giữ mình trong sạch đứng trước cám dỗ mà trong lòng vẫn không loạn, là người lão nương có thể dựa vào cả đời này!" Phượng tỷ cười híp mắt, khi nói lộ ra răng hô đầy miệng, bên trong kẽ răng vẫn còn vướng lại mấy cọng rau, còn có nửa con côn trùng đang chảy ra máu màu xanh.

"Ọe…" tiểu hòa thượng lại nôn tại chỗ.

"Tiểu... Tiểu hòa thượng, Phượng tỷ đã coi trọng ngươi, thì ngươi cứ theo nàng đi, coi như là vì cống hiến cho xã hội, mọi người sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngươi!" Người sở hữu hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà cổ vũ. Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được tinh thần không biết sợ, còn có ước nguyện vĩ đại “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục” của tiểu hòa thượng.

"Không nên nói bậy, bần tăng đã quy y ngã phật, một lòng hướng phật, không thể lấy vợ sinh con, a di đà phật!" Sắc mặt Tiểu hòa thượng trắng bệch, nhắm mắt lại, không muốn lại nhìn nhiều mà khinh nhờn phật nhãn, nói: "Sự bất khuất của Ngô Tà thí chủ vừa rồi vì truy cầu Phượng tỷ mà thể hiện ra, khiến bần tăng phi thường cảm động, nguyện ý chắp tay nhường cho!"

"Thật sự không cần, đời ta đã định sẵn phải cùng thi thể làm bạn, loại chuyện như tình yêu này đã cách ta rất xa. Phượng tỷ là một nữ nhân tốt, ngươi nhất định phải trân quý nàng. Ta chúc các ngươi mỹ mãn, vĩnh viễn không chia lìa!" Ngô Tà lộ ra chân tình nói.

Cùng Phượng tỷ vĩnh viễn không chia lìa?

Tiểu hòa thượng tức giận đến mức dùng ngón tay chỉ thẳng mặt hắn, thật là nguyền rủa ác độc!

Lúc này, Chu Nhiên cũng nhảy ra ngoài: "Không sai, ta cũng chúc ngươi và Phượng tỷ hạnh phúc, vĩnh vĩnh viễn viễn cùng một chỗ!"

Tiểu hòa thượng thật muốn tát cho hắn một bạt tai.

Lúc này, các nam khách quý khác trên sân khấu đều đang âm thầm cảm thấy may mắn.

"May mà Phượng tỷ không coi trọng ta, bằng không thì đời ta coi như xong rồi!" Người mang theo tiểu phá cầu Hỏa Dương tự nhủ, vừa rồi hắn đã không nhịn được nôn thốc nôn tháo, nôn đến sạch sẽ; lúc này mới nhìn nhiều hơn được một chút, vẫn là không nhịn được xây xẩm mặt mày.

...

"Dung mạo xấu như vậy mà còn không tự biết thân biết phận... Thật không biết lúc đầu ta mắt mù thế nào lại đi coi trọng nàng? Vẫn là một mình chơi trò chơi là tốt nhất a!" Đại thần trò chơi Vương Hạo Thiên thở ra một hơi.

...

"Ta tình nguyện nhặt rác rưởi cả một đời, cũng không nhặt người xấu như vậy về nhà!" Người nắm giữ hệ thống Bảo Rương nhìn Phượng tỷ một chút, tự nhủ. Hiện tại hắn cũng không có tâm trạng nhặt bảo rương nữa.

...

Diệp Phàm lắc lắc đầu, cười khổ: "Ta đã biết trước có Lâm Bắc Phàm ở đây, sau lưng tuyệt đối có hố! Quả nhiên..."

Tiểu Niếp Niếp cúi đầu, biểu thị bản thân đã sai.

...

"Bọn nhỏ, các ngươi thấy chưa, nếu như cha lấy nữ nhân như vậy về nhà, không bị bệnh cũng sẽ bị dọa cho có bệnh, đến lúc đó ta biết ăn nói với người mẹ đã mất của các ngươi như thế nào chứ?” Vú em Giang Hạo thừa cơ giáo dục hai đứa con gái.

"Cha, chúng ta sai rồi!" Hai đứa nhỏ cúi đầu xuống.

"Sau này đừng giới thiệu tiểu tỷ tỷ cho cha nữa được không?"

Hai nhóc tỳ gật mạnh đầu một cái.

...

Trên sân khấu, Lâm Bắc Phàm tràn đầy nhiệt tình nói: "Chắc hẳn trông thấy gương mặt thật của Phượng tỷ, mọi người cảm thấy rất rung động có phải không? Có phải cảm thấy cảm xúc dâng trào hay không?"

Khán giả chỉ muốn quăng gạch đập hắn. Nào chỉ là rung động, quả thực là địa chấn mới đúng!

Tìm cả trước sau 500 năm, cũng không thể tìm ra được một đóa kỳ hoa giống như Phượng tỷ.

"Hiện tại chính là thời khắc cuối cùng, Phượng tỷ chúng ta sẽ tuyển chọn một vị từ trong 3 vị nam khách quý ở hiện trường để kết duyên. Ai là nam khách quý may mắn nhất, sẽ được ôm mỹ nhân về đây..."

"Chờ chút, người chủ trì, ta có chuyện muốn nói!" Tiểu hòa thượng giơ tay xin phát biểu.

"Ngươi có chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Xin hỏi người chủ trì, hiện tại ta có thể rút lui hay không?" Vẻ mặt tiểu hòa thượng đau khổ.

Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu: "Không được, hiện tại là quyền lợi của nữ sinh, chỉ có nàng có quyền lựa chọn, ngươi không có quyền rời khỏi. Nếu như ngươi cứng rắn muốn rời khỏi, sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi hư giới."

"Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi!" Tiểu hòa thượng như cha mẹ chết.

"Hiện tại, mời Phượng tỷ của chúng ta đưa ra sự lựa chọn!"

"Cái này còn cần chọn sao, đương nhiên là ta muốn tuyển chọn tiểu hòa thượng rồi, bởi vì ta vẫn luôn vừa ý hắn!" Phượng tỷ nở nụ cười xinh đẹp đối với tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng lại muốn nôn, đáng tiếc vừa rồi đã nôn mấy lần, không thể nôn ra tiếp được nữa.

"Phượng tỷ không chọn chúng ta!" Chu Nhiên cùng Ngô Tà ở bên cạnh kích động ôm nhau. Thời khắc trở về từ cõi chết đáng ngưỡng mộ này là cỡ nào khó có được, sẽ để cho bọn hắn trân trọng và khắc ghi cả một đời.

Tiểu hòa thượng đứng ở bên cạnh thì hâm mộ không thôi, vì sao người bị chọn lại là hắn?

Bình Luận (0)
Comment