Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Đội ngũ thỉnh kinh đã tập kết đủ, bất kể là Lâm Bắc Phàm hay là Phật tổ cũng bắt đầu chú ý đến đội ngũ thỉnh kinh.
Như Lai phật tổ hỏi: "Quan Âm, nội dung cốt truyện tiếp theo hẳn là bốn thánh thử phật tâm đi, ngươi có thể an bài người cho tốt không?"
"Cái này... Phật tổ!" Quan Âm bồ tát vã mồ hôi: "Ta vẫn chưa an bài! Đội ngũ thỉnh kinh vừa mới thành lập, trước mắt còn thiếu rèn luyện, phối hợp lẫn nhau vẫn chưa quá quen thuộc, ta cho rằng về sau có cơ hội lại thử sau."
"Thiện tai! Ngươi xem đó mà an bài." Như Lai phật tổ gật đầu.
Quan Âm bồ tát vã mồ hôi, tâm phật của mấy người này không thể thử được, thử một lần là tuyệt đối chơi xong. Thiên Đình người ta vẫn chưa xuất chiêu, kết quả là bên phía mình đã chơi hỏng hết, đây tuyệt đối là một chuyện cười lớn, sẽ bị Như Lai quất chết.
Không có nội dung cốt truyện bốn thánh thử phật tâm, rất nhanh bọn hắn đã đi tới Ngũ Trang quan tại dãy Vạn Thọ sơn.
Nhìn khung cảnh Vạn Thọ sơn địa linh nhân kiệt, cùng với Ngũ Trang quan thấp thoáng bên trong Vạn Thọ sơn, trong lòng tiểu hòa thượng vui vẻ, nói: "Các đồ nhi, trước mắt chính là Ngũ Trang quan - Vạn Thọ sơn, là địa bàn của đại tiên Trấn Nguyên tử. Ngày xưa vi sư và hắn có giao tình, nhất định hắn sẽ nhiệt tình khoản đãi chúng ta, chúng ta đi ăn mấy quả Nhân Sâm giải thèm một chút."
Vừa quay đầu lại xem, kết quả là trong lòng hắn ta dâng lên một cỗ cảm giác bất lực.
Đại đồ đệ Tôn Ngộ Không vẫn khệ nệ cõng Ngũ Chỉ sơn, nhị đồ đệ Kim Bất Hoán đang dùng Truyền Tống phù thương thảo đại kế dùng tiền với Mã Nhạ, tam đồ đệ Lưu Vạn Lý thì đang nhìn ngắm mây ngũ sắc mà ngẩn người, tiểu bạch long Ngao Bính thì không biết chạy đi đâu...
Đây là một đám đồ đệ không để cho người ta bớt lo.
Cuối cùng, tiểu hòa thượng đành phải tự mình đi gõ cửa.
Người mở cửa chính liền là hai tên tiểu đồng, tên gọi lần lượt là Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, thế nhưng người sắm vai bọn hắn lại chính là hai chị em sinh đôi Giang Mộng cùng Giang Nghệ. Bọn chúng hỏi dò: "Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại chạy đến nơi đây? Phượng tỷ tìm ngươi rất vất vả đó!"
Tiểu hòa thượng: "..."
Có thể đừng đề cập đến Phượng tỷ hay không, vừa nghe thấy cái tên này đã thấy phiền rồi.
"Ta sẽ truyền tin cho Phượng tỷ, để cho nàng tới tìm ngươi." Giang Mộng cầm Truyền âm phù lên.
Tiểu hòa thượng lập tức hoảng: "Tuyệt đối đừng! Đùa hả, Phượng tỷ mà đến đây thì còn ra thể thống gì? Ta cần phải diễn xuất chuyên nghiệp một chút có được hay không?"
Cái đầu nhỏ của Giang Mộng ngúc ngắc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Thế là, bọn chúng liền mời mấy người Đường Tăng vào trong.
Vừa mới đi vào, tiểu hòa thượng đã không kịp chờ đợi hỏi: "Hai vị tiểu thí chủ, hiện tại bần tăng đang đói bụng, các ngươi có thể lấy mấy quả Nhân Sâm cho bần tăng lót dạ một chút hay không? Tám quả mười quả gì đó!"
Hai tiểu nha đầu lắc lắc đầu: "Nhân Sâm quả kia không thể ăn!"
"Vì sao không thể ăn?" Tiểu hòa thượng hỏi.
Giang Nghệ nói: "Nếu ăn ngươi sẽ bị quất chết, nó rất bạo lực!"
Giang Mộng nghiêm túc gật đầu một cái.
Tiểu hòa thượng xem thường, đây vốn chính là một trong chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng Quan Âm tỷ tỷ nhất định sẽ đến giải cứu hắn ta, cho nên hắn có thể yên tâm to gan ăn.
Cuối cùng, tiểu hòa thượng ở lại trong Ngũ Trang quan, buổi tối chuẩn bị đi trộm Nhân Sâm quả.
Về phần mấy tên đồ đệ liền mặc kệ, đồ tốt đương nhiên là phải một mình hưởng rồi.
Đêm đã khuya, tiểu hòa thượng lén lén lút lút đi ra, trèo núi vượt tường, rốt cục cũng đi tới trước một cái cây đại thụ khổng lồ. Trông thấy trên cây treo đầy Nhân Sâm quả trông giống như đứa bé, linh khí bức người, thoạt nhìn có vẻ như ăn cực kỳ ngon.
Tiểu hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tay chân lanh lẹ bò lên trên cây Nhân Sâm quả, hái xuống một quả Nhân Sâm nói: "A di đà phật, hãy để bần tăng tới giúp các ngươi thoát khỏi khổ hải đi!"
Đang há miệng chuẩn bị bắt đầu ăn, chợt nghe thấy bịch một tiếng, Nhân Sâm quả đã biến thành một tinh linh nhỏ đáng yêu, nháy mắt ra hiệu, cười khanh khách: "Ngươi bị lừa rồi, có cảm thấy ngoài ý muốn hay không? Có kinh hỉ hay không?"
Tiểu hòa thượng: "..."
Ngay sau đó, Nhân Sâm quả trên cây đều bụp bụp bụp biến thân thành tinh linh nhỏ, năng động bay lượn xung quanh tiểu hòa thượng, vừa bay vừa nói: "Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không? Có kinh hỉ hay không?"
Tiểu hòa thượng: "..."
Con mẹ nó, ai có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì không?
Lúc này, cây Nhân Sâm cổ thụ chuyển động, trên cây hiện ra một khuôn mặt mang theo vẻ tức giận: "Ngươi muốn ăn con của ta?"
Tiểu hòa thượng vã mồ hôi: "Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!"
"Không có hiểu lầm gì hết, ta đã nhìn thấy hết rồi, ta muốn quất chết ngươi!" Từ trên cây Nhân Sâm cổ thụ lộ ra rất nhiều dây mây, cuốn tiểu hòa thượng đang trốn chạy trói trở về, sau đó quật đánh hắn thật mạnh.
Bốp bốp bốp đùng đùng...
Không lâu sau, tiểu hòa thượng đã bị đánh đến da tróc thịt bong, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Bởi vì động tĩnh quá lớn, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng với bốn tên đồ đệ đều bị đánh thức, chạy tới.
Thanh Phong, Minh Nguyệt tức giận nói: "Ngươi lại dám ăn vụng Nhân Sâm quả thụ, hơn nữa còn ăn hết tất cả, thực sự là đáng xấu hổ!"
Tiểu hòa thượng kém chút tức hộc máu.
Đây là ta ăn sao?
Rõ ràng là bọn chúng bay mất.
Tiểu hòa thượng vô lực đưa tay, phát ra cầu cứu: "Ngộ Không, Bát Giới, các ngươi mau tới cứu ta!"
Tôn Ngộ Không cũng rất phẫn nộ: "Từ bé gia gia đã dạy cho ta biết, con nít ngoan không thể trộm gà bắt chó! Sư phụ, ngươi ăn trộm Nhân Sâm quả, nên nhận trừng phạt, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi!"
Trư Bát Giới - Kim Bất Hoán nói: "Ta đang bận nói chuyện phiếm với Mã Nhạ, có thời gian sẽ cứu ngươi sau!"
Lưu Vạn Lý đóng vai Sa Tăng ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây, làm như nhìn không thấy.
Tiểu bạch long Ngao Bính quay về đi ngủ...
Tiểu hòa thượng tức giận đến toàn thân phát run, đây là một đám đồ đệ quỷ quái gì vậy?
Đến thời điểm quan trọng thì không có lấy một tên được việc!
Có tên lại còn bỏ đá xuống giếng!
Không có ai ngăn cản, Nhân Sâm thụ tiếp tục quật đánh tiểu hòa thượng, tiết tấu cực kì đều đặn có nhịp điệu...
Ngay cả Quan Âm bồ tát đang chú ý cũng không thể nhìn tiếp được nữa, còn đánh tiếp như vậy thì người đi lấy kinh cũng bị đánh chết mất, còn đi lấy kinh thế nào nữa chứ?
"Khoan động thủ đã, bản tọa có chuyện muốn nói!" Quan Âm bồ tát bay xuống dưới, nói: "A di đà phật, tiểu hòa thượng kia chính là người thỉnh kinh trời định, ngươi đánh chết hắn sẽ bị nghiệp lực quấn thân, chết không yên lành; vẫn mong các hạ giơ cao đánh khẽ, thả hắn a!"
"Thả hắn ta?" Sinh Mệnh chi thụ nổi giận: "Ta bỏ qua cho hắn thì ai bỏ qua cho ta? Hắn đã ăn sạch toàn bộ đám con của, biết bao nhiêu sinh mệnh nhỏ bé chứ, đều là máu thịt mà ta dưỡng dục đó, vậy mà giờ đã sạch trơn... Ta phải để hắn ta nợ máu phải trả bằng máu!"
Quan Âm bồ tát cũng thiếu chút nữa hộc máu, đây quả thực là ngậm máu phun người mà!
Nhân Sâm quả của ngươi vì sao không thấy đâu nữa, ngươi không biết sao?
Rõ ràng là chính ngươi đang giở trò quỷ!
Quan Âm bồ tát kiên trì nói: "Đùa giỡn đủ rồi, nếu như ngươi cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy thì bần đạo cũng không phải là người dễ đối phó!"
Đáng tiếc Sinh Mệnh chi thụ - Bành Tiểu Suất vẫn nhơn nhơn không sợ, sau lưng hắn chính là Dạ Ma Chí Tôn, uy hiếp nói: "Nếu như không bù đắp tổn thất cho ta, ta sẽ bẩm báo việc này với Chí Tôn, để hắn ra tay phân xử!"
Quan Âm bồ tát hô hấp trì trệ.
Lúc này, tiểu Na Tra cùng Ngao Bính bay trở về.
Tiểu Na Tra nghiêm trang nói: "Ta là người phụng mệnh Ngọc Đế tới đây giải quyết việc này! Nhân Sâm quả thụ, ngươi có ủy khuất gì cứ việc nói ra, Ngọc Đế làm chủ cho ngươi!"
Sinh Mệnh chi thụ lập tức khóc lên, khóc cứ gọi là đứt gan đứt ruột từng khúc: "Na Tra ngươi không biết thôi, đám Phật giáo khi dễ người, lòng ta rất khổ mà..."
Mí mắt Quan Âm bồ tát giật giật.