Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 653 - Chương 653. Trên Đường Gặp Bạch Cốt Tinh!

Chương 653. Trên Đường Gặp Bạch Cốt Tinh! Chương 653. Trên Đường Gặp Bạch Cốt Tinh!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Dưới sự giám thị của Na Tra, Quan Âm bồ tát phải bù một đống lớn thiên tài địa bảo, Sinh Mệnh chi thụ mới thỏa mãn buông tha cho tiểu hòa thượng.

Quan Âm bồ tát nắm chặt tiểu hòa thượng bị đánh đến da tróc thịt bong sang một bên: "Đường Tăng, về sau an phận một chút đừng gây họa cho ta nữa, bằng không thì không cần người khác động thủ ta cũng sẽ quất chết ngươi!"

Nhớ tới tổn thất của bản thân, Quan Âm bồ tát vẫn còn đau lòng không thôi, nhưng là vì đại nghiệp thỉnh kinh nên chỉ có thể nhịn đau cắt thịt.

"Biết rõ, Quan Âm tỷ tỷ!" Tiểu hòa thượng gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi.

Mấy thầy trò tâm đầy tạp niệm lần nữa xuất phát.

Sau khi bị đánh cho một trận, tiểu hòa thượng an phận hơn rất nhiều.

Thế nhưng không được mấy ngày, tiểu hòa thượng lại khôi phục bản tính, tỏ vẻ cao thâm mạt trắc nói với mấy vị đồ đệ bên cạnh: "Các đồ đệ, vượt qua ngọn núi này, chúng ta sẽ có thể gặp được Bạch cốt tinh trong truyền thuyết. Bạch cốt tinh sẽ biến thành người bình thường đến lừa gạt chúng ta, nhưng bản chất của nó cũng không ác, chỉ là do muốn ngấp nghé nhục thể vi sư mà thôi. Nàng muốn vi sư sẽ cho nàng, các ngươi tuyệt đối không nên xuất thủ, nhất là ngươi đó Ngộ Không, tuyệt đối không nên đánh chết nàng!"

"Biết rõ, sư phụ!" Tôn Ngộ Không gật đầu, sau đó tiếp tục khiêng núi rèn luyện.

Về phần mấy người khác, Kim Bất Hoán đóng vai Trư Bát Giới vẫn đang thảo luận đại kế dùng tiền cùng Mã Nhạ tại Cao Lão trang như trước; Lưu Vạn Lý đóng vai Sa Tăng thì vẫn đang nhàm chán nhìn trời, về phần tiểu bạch mã Ngao Bính lại không thấy đâu...

Tiểu hòa thượng cảm thấy hết sức buồn phiền, đồ đệ không góp sức, đội ngũ không di chuyển được.

Lúc này, phía trước có một tiểu cô nương xinh đẹp tú lệ xách theo một chiếc giỏ trúc chầm chậm đi tới.

Tiểu hòa thượng thấy được thầm vui mừng trong lòng. Ở nơi thâm sơn dã lĩnh này lại còn có một tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp như vậy, nhất định là bạch cốt tinh biến thành. Thế là hắn chỉnh chỉnh cái mũ trên đầu, để cho mình trông càng thêm có vẻ đạo mạo.

"Trưởng lão, chào ngài!" Cô gái xinh đẹp thản nhiên cười nói.

Tiểu hòa thượng cảm thấy nhịp tim mình chậm mất một nhịp, đó là một loại cảm giác như gặp được mối tình đầu, rục rịch xao xuyến không thôi.

Vì không để mất điểm trước mặt Bạch cốt tinh, tiểu hòa thượng pháp tướng trang nghiêm nói: "A di đà phật, chào nữ thí chủ!"

"Trưởng lão, ta ở dưới chân núi, thấy các vị lặn lội quá mức vất vả, cho nên đã đặc biệt làm một chút đồ ăn đưa tới cho các vị, mong rằng không nên chê bai!" Cô gái xinh đẹp cười nói.

"Có đồ ăn sao? Cho ta ăn đi, ta sắp bị chết đói rồi!" Tôn Ngộ Không ném Ngũ Chỉ sơn đi, lao đến.

"Có đồ ăn hả, cho ta hai phần!" Kim Bất Hoán cũng lao đến.

Lưu Vạn Lý vốn trầm mặc ít nói cũng đi tới.

Tiểu hòa thượng xua bọn hắn ra chỗ khác: "Đi ra, bình thường thì không ra sức lao động, đến lúc ăn cơm sao ngược lại nhiệt tình như vậy? Đây là tấm lòng thành của nữ thí chủ, là cho ta không phải cho các ngươi, các ngươi kiếm chỗ nào mát thì qua chỗ đó đi!"

"Hẹp hòi!" Đám người phỉ nhổ tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng xoay người lại, ra vẻ đạo mạo: "Nữ bồ tát có hảo ý, bần tăng sao dám chê bai?"

Rồi tiện tay nhận lấy giỏ trúc, mở ra xem, lập tức sắc mặt hắn trở nên xanh lét.

Đây mà là đồ ăn cho con người ăn sao?

Chỉ thấy bên trong giỏ trúc đựng đầy rắn độc, rết độc, thằn lằn độc, cóc độc, bọ cạp...

Quả thực là ngũ độc đều có đủ!

Kinh khủng nhất là, bọn chúng lại còn sống sót!

Chỉ là đã bị người ta cắt thành từng đoạn, vẫn đang dãy dụa tưng bừng, trông đặc biệt sống động.

Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh thúc giục: "Trưởng lão, nô gia không quá biết làm cơm, chỉ có thể tìm đại một chút thịt rừng chế biến một chút, hi vọng ngài không chê, vẫn còn tươi đó, mau ăn đi!"

Tiểu hòa thượng: "..."

Những thứ này cũng có thể ăn được sao?

Sau khi ăn vào còn mạng không?

Bạch cốt tinh này không biết làm cơm thì phải?

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút cảm thấy rất có thể như vậy.

"A di đà phật! Nữ thí chủ, tâm ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, nhưng hiện tại bần tăng không đói bụng." Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, nói.

"Ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi, vừa rồi không phải ngài đã nói là không chê sao?"

Tiểu hòa thượng: "..."

"Cái này... Bần tăng là người xuất gia, chỉ có thể ăn chay, không thể ăn thịt!" Tiểu hòa thượng lại nói.

"Sư phụ, ngươi gạt người! Ngươi thích nhất là ăn thịt, buổi hôm qua vẫn còn giành thịt ăn với ta đó thôi!" Son Goku ngây thơ nói.

Tiểu hòa thượng: "..."

"Ra là trưởng lão cũng ăn thịt, xin cứ dùng từ từ!" Cô gái xinh đẹp đẩy giỏ trúc tới trước mặt tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng: "..."

Nhìn thấy mớ đồ ăn ngũ độc đều đủ cả, hắn thật sự là không mở miệng được, chỉ có thể không ngừng hướng về phía Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt ra hiệu, để hắn mau đánh chết con Bạch cốt tinh này đi, giúp cho hắn tránh qua một kiếp.

Nhưng Son Goku quá ngây thơ, nhìn mà không hiểu hắn có ý gì.

Hai người khác cũng chỉ đang khoanh tay đứng nhìn.

Tiểu hòa thượng thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, vậy là đẩy ngã những thứ trong giỏ trúc ra, vỗ bàn đứng dậy chỉ cô gái xinh đẹp tức giận nói: "Giỏi cho một con Bạch cốt tinh nhà ngươi, uổng công bần tăng tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại muốn hại ta sao? Hôm nay bần tăng nhất định phải thay trời hành đạo, trừ khử yêu nghiệt nhà ngươi! Các đồ đệ, lên cho ta!"

Kết quả là, mọi người đang làm gì vẫn làm y như vậy, hoàn toàn không để ý tới.

Tiểu hòa thượng giận: "Các đồ đệ, các ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn Bạch cốt tinh hại chết ta sao?"

Son Goku ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Sư phụ, không phải ngươi đã nói gặp được Bạch cốt tinh tuyệt đối không nên xuất thủ sao?"

Tiểu hòa thượng: "..."

Không ngờ điều đó lại trở thành cái cớ khiến mình chịu trận!

Tiểu hòa thượng vô lực giải thích: "Nhưng các ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn vi sư đi chết chứ?"

... .

Son Goku ngây thơ nói: "Sẽ không chết đâu, ăn hết những thứ này cũng không chết người, cùng lắm là nằm mấy năm thôi."

Tiểu hòa thượng: "..."

Lúc này, cô gái xinh đẹp giận dữ, hiện ra nguyên hình: "Giỏi cho tên tiểu hòa thượng nhà ngươi, ta có ý tốt làm đồ ăn mời ngươi ăn, ngươi đã không lĩnh tình lại còn nói xấu ta là yêu nghiệt? Ta đánh chết tên khốn nhà ngươi!"

Sắc mặt tiểu hòa thượng trắng bệch: "Khô Lâu... Khô Lâu đại đế!"

"Không sai, chính là ông nội nhà ngươi đây!" Khô Lâu đại đế treo ngược tiểu hòa thượng lên đánh đập một trận, tiểu hòa thượng đau đến tan nát cõi lòng, ba tên đồ đệ ở xung quanh thì vui vẻ đứng ngoài quan sát.

"Quan Âm tỷ tỷ, mau tới cứu ta!" Tiểu hòa thượng phát ra tiếng kêu cứu thấu trời dậy đất.

"Hạ thủ lưu tình!" Quan Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn khoan thai xuất hiện.

"Làm sao? Ngươi muốn thay hắn ta chịu đòn sao? Đúng lúc ta đang muốn hoạt động gân cốt một chút!" Khô Lâu đại đế bỏ lại tiểu hòa thượng da tróc thịt bong, hướng về phía Quan Âm bồ tát khiêu khích nói.

Mí mắt Quan Âm bồ tát giật giật, bởi vì nàng cảm nhận được mình đánh không lại Bạch cốt tinh trước mắt.

Tiểu hòa thượng nhào tới, ôm lấy bắp đùi Quan Âm bồ tát, tựa như tìm được chỗ dựa vững chắc, lớn tiếng nói: "Quan Âm tỷ tỷ, tiểu Đường Đường của ngươi sắp bị hắn đánh chết rồi, ngươi mau giúp ta báo thù đi!"

Lúc này Quan Âm cũng muốn quất chết tên khốn này.

Đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đắc tội với người mà ngay cả nàng cũng không đắc tội nổi. Như thế này không trả giá lớn là không được.

Quan Âm bồ tát ôn tồn nói: "Khô Lâu đại đế, vạn sự dễ thương lượng!"

Bình Luận (0)
Comment