Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Tôn Ngộ Không thật, Tôn Ngộ Không giả đánh nhau.
Đánh từ trên trời xuống mặt đất, lại đánh từ mặt đất lên trời, vô cùng thảm liệt. Mà quan trọng nhất chính là trạng thái biến thân của bọn họ giống nhau như đúc, chiêu số cũng giống như đúc.
Tràng diện chiến đấu to lớn như vậy, đương nhiên là bị mấy người tiểu hòa thượng thấy được.
Kim Bất Hoán trố mắt há hốc mồm: "Lại có tới hai Tôn Ngộ Không sao?"
Lưu Vạn Lý nói: "Khẳng định có một tên là giả, hẳn là tên vừa rồi, chẳng trách lại cảm thấy kỳ quái!"
Ánh mắt Tiểu hòa thượng lóe lên một cái rồi lập tức lại trở lại vẻ mặt bình thường không có cảm xúc gì.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm và Phật tổ đều đang chú ý đến trận chiến này, thực ra mà nói là đang đề phòng lẫn nhau.
Như Lai phật tổ nói: "Chí Tôn nhân tộc, đây là một kiếp nạn bên trong quá trình thỉnh kinh, vẫn xin ngươi đừng nhúng tay vào!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Ta sẽ không nhúng tay, nhưng ta lại sợ ngươi nhịn không được, đánh chết Tôn Ngộ Không chân chính!"
Như Lai phật tổ miệng niệm phật hiệu: "A di đà phật!"
Tôn Ngộ Không thật và Tôn Ngộ Không giả đánh liên tục một ngày một đêm, cuối cùng cũng bất phân cao thấp, sau đó liền bay xuống dưới tìm người phân rõ thật giả.
"Muốn phân biệt được Tôn Ngộ Không chân chính kỳ thực rất đơn giản, ta hỏi vấn đề, các ngươi trả lời, ai trong các ngươi trả lời đúng thì người đó chắc chắn chính là Tôn Ngộ Không!" Kim Bất Hoán nói.
"Vấn đề gì, ngươi hỏi đi!" Tôn Ngộ Không thật - giả trăm miệng một lời đồng thanh nói.
Kim Bất Hoán tằng hắng một cái, nói: "Hiện tại ta muốn hỏi một vấn đề, xin hỏi, người mạnh nhất trên thế gian này là ai?"
"Dạ Ma chí tôn!" Tôn Ngộ Không thật - giả trăm miệng một lời.
"Người có tiền nhất trên thế gian này là ai?"
"Chính là Kim Bất Hoán ngươi!" Tôn Ngộ Không thật - giả lần nữa trăm miệng một lời.
"Người đẹp nhất trên thế gian này là ai?"
"Diệp Khuynh Thành!" Tôn Ngộ Không thật - giả lần nữa trăm miệng một lời.
Thế nhưng, tất cả mọi người vẫn phát hiện một chút khác biệt trong đó, Kim Bất Hoán nhìn về phía Lục Nhĩ Mi Hầu giả trang thành Tôn Ngộ Không, tràn đầy ẩn ý thú vị nói: "Tốc độ mỗi lần trả lời của ngươi đều chậm hơn một chút..."
Lục Nhĩ Mi Hầu chột dạ, giả vờ cường ngạnh nói: "Chậm đâu, là do ngươi không nghe rõ ràng mà thôi!"
Được, chúng ta thi lại một lần nữa, nhất định ta sẽ để cho ngươi hiện nguyên hình!"
"Chờ chút, ván này để cho ta tới!"
Lưu Vạn Lý đứng dậy, nói: "Kỳ thực muốn phân rõ Tôn Ngộ Không thật giả còn có một biện pháp đơn giản nhất, đó chính là để cho Tôn Ngộ Không vẽ phù văn. Tôn Ngộ Không đi theo lão sư Lâm Bắc Phàm học vẽ phù, tạo nghệ phù văn vô cùng cao. Cho nên chỉ cần bọn hắn vẽ phù, sẽ có thể thăm dò ra thật giả, các ngươi hãy vẽ một Chiếu Minh phù đơn giản đi!"
Lục Nhĩ Mi Hầu phát hoảng, thứ này hắn ta chưa từng học, làm sao bây giờ?
Online nhờ giúp gấp!
Còn Tôn Ngộ Không chân chính thì đã lấy bút và da thú ra.
"Chờ chút!" Lúc này tiểu hòa thượng đứng lên, nói: "A di đà phật, kỳ thực vi sư cho rằng không nhất thiết phải phân rõ làm gì, ai là thật ai là giả thì đã sao chứ? Chỉ cần một lòng hướng phật thì đều là Tôn Ngộ Không, đều là đồ nhi ngoan của ta!"
Tiểu hòa thượng xoa xoa đầu cả hai Ngộ Không, nói: "Hai Tôn Ngộ Không, chúng ta cùng đi Tây Thiên đi!"
Tôn Ngộ Không thật - giả: "..."
Thế là, đội ngũ đi Tây Thiên thỉnh kinh có thêm một người.
Tôn Ngộ Không cõng Ngũ Chỉ sơn lên, tiếp tục vừa tu hành vừa xuất phát.
Kim Bất Hoán nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đang đứng ngây người, hỏi: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi không thấy người ta đã cõng Ngũ Chỉ sơn lên rồi sao, đây không phải là việc tu hành lúc bình thường của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi là giả?"
Lục Nhĩ Mi Hầu trong cái khó ló cái khôn: "Ngũ Chỉ sơn của ta đã bị hắn ta lấy đi, cho nên ta mới ngây người.
Kim Bất Hoán chỉ ngọn núi bên cạnh: "Chỗ kia cũng có một ngọn núi, ngươi đi vác đi!"
"Được." Lục Nhĩ Mi Hầu chạy tới, cố hết sức cõng ngọn núi kia lên, bước theo đội ngũ đi Tây Thiên thỉnh kinh lên đường.
Kết quả là mới đi được một ngày đã mệt mỏi, đau lưng, chuột rút.
Nhìn sang Tôn Ngộ Không, lại thấy người ta đang tỏ ra rất hưởng thụ, trong lòng thầm mắng một tiếng biến thái.
"Ngộ Không, vi sư khát nước rồi, lại đi lấy cho ta chút nước về đi!" Hòa thượng nói.
"Để ta đi!" Lục Nhĩ Mi Hầu lao đến.
"Ngươi vất vả rồi, Ngộ Không!" Tiểu hòa thượng vui mừng nói.
"Ngộ Không, tiện thể giúp ta bắt một đầu yêu vương về, ta muốn yêu vương trong biển, tốt nhất là cua biển, ta chuẩn bị làm hải sản ăn!" Kim Bất Hoán thuận miệng sai.
"Được." Lục Nhĩ Mi Hầu đáp.
Lưu Vạn Lý nói: "Ngộ Không, đằng nào ngươi cũng phải đi ra biển, vậy tiện thể giúp ta vớt vài đầu tôm biển, tốt nhất cũng là cấp bậc yêu vương, thịt của chúng khá tốt, ăn rất ngon!"
"Tốt, ta sẽ trở về ngay!" Lục Nhĩ Mi Hầu đáp.
"Ngộ Không..."
Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu nhìn về phía Tôn Ngộ Không chân chính, nhe răng nhếch miệng: "Ngươi có chuyện gì không?"
"Ngươi giúp ta bắt vài đầu yêu vương về là được rồi, ta không kén ăn, cảm ơn!" Tôn Ngộ Không nói.
Lục Nhĩ Mi Hầu: "..."
Cứ như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu đảm nhiệm công tác hậu cần cho bốn thầy trò.
Mỗi ngày đều cõng theo một tòa núi lớn đi về phía tây; khi màn đêm buông xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị bốn thầy trò đuổi ra ngoài múc nước, bắt yêu vương, sau khi trở về lại phải lo nướng thịt; lúc bình thường còn phải đánh một vài con yêu quái, quãng thời gian sinh hoạt hết sức khổ cực.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Lục Nhĩ Mi Hầu đã gầy mất một vòng.
Còn Tôn Ngộ Không chân chính thì quãng thời gian này lại trải qua hết sức thoải mái. Mỗi ngày đều tu hành, tu hành xong thì Lục Nhĩ Mi Hầu đã chuẩn bị kỹ càng bữa tối, sau đó chỉ việc ăn no nê, thời gian này thật quá sung sướng.
Trông thấy Tôn Ngộ Không đang tỏ ra hạnh phúc ngoạm miếng thịt lớn, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm thấy không hiểu nổi, vì sao đều là Tôn Ngộ Không, vì sao đều là đi Tây Thiên thỉnh kinh, vậy mà làm khỉ lại có sự khác nhau lớn như vậy?
Có đôi khi, hắn ta thật sự muốn buông xuôi không làm nữa, nhưng nghĩ đến Phật tổ ở sau lưng sẽ trách cứ, lại không thể không cố gắng.
... .
"Thời gian cực khổ này đến lúc nào mới kết thúc đây?" Lục Nhĩ Mi Hầu ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ngộ Không, đừng ngẩn người nữa, vi sư hết nước rồi, mau đi lấy nước đi!"
Lục Nhĩ Mi Hầu: "..."
Cứ như vậy, rốt cuộc năm thầy trò cũng tới chân núi Linh Sơn của Tây Thiên.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cả toà chùa miếu nguy nga lộng lẫy tọa lạc phía trên Linh Sơn, phật quang phổ chiếu, vô cùng tường hòa. Như Lai phật tổ, Quan Âm bồ tát và các vị phật đà thì đang ở trong Đại Lôi Âm tự chờ đợi người thỉnh kinh tiến đến.
Lục Nhĩ Mi Hầu hết sức kích động, sắp được kết thúc quãng thời gian cực khổ này rồi, thực sự là quá kích động.
Lại nhìn thấy tiểu hòa thượng đứng ở dưới chân núi Linh Sơn tỏ ra do dự, không tiếp tục vất bước nữa, liền hỏi: "Sư phụ, sao không đi tiếp nữa vậy? Ngày mai là chúng ta có thể đi tới Linh Sơn gặp mặt Phật tổ rồi!"
Tiểu hòa thượng hỏi: "Vì sao phải gặp Phật tổ?"
Lục Nhĩ Mi Hầu sững sờ, nói: "Sau khi gặp được Phật tổ, sẽ có thể lấy được chân kinh, công đức viên mãn!"
Tiểu hòa thượng hỏi lại: "Công đức viên mãn thì được gì chứ?"
Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười một tiếng: "Đương nhiên là được thành phật làm tổ a, kể từ đó sẽ không có sinh lão bệnh tử, không vào lục đạo luân hồi, cao cao tại thượng, hưởng thụ nhân gian cung phụng, được đại tự tại, đại tiêu dao."
Tiểu hòa thượng hỏi tiếp: "Nói cách khác, sau khi thành phật sẽ phải cắt đứt tất cả với nhân gian, kể từ đó trong tất cả mọi chuyện ở nhân thế sẽ không còn liên quan gì đến ta?"
"Đó là đương nhiên! Ngươi nhìn xem chữ 'Phật' viết như thế nào? 'Phất nhân' mới là phật, 'Phi nhân' mới là phật! Phật vốn dĩ cao cao tại thượng, chặt đứt thất tình lục dục, không vào lục đạo luân hồi, bằng không thì khác với con người ở chỗ nào chứ?"