Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Chặt đứt thất tình lục dục!
Không vào lục đạo luân hồi!
Không có sinh lão bệnh tử!
Vĩnh viễn cao cao tại thượng!
Trong lòng tiểu hòa thượng nghi ngờ, đây chính là phật là trong lòng ta mong cầu sao?
Một vị phật vô tình vô nghĩa?
Hắn nhớ tới quãng thời gian vui vẻ những năm gần đây, ngoạm miếng thịt to uống ngụm rượu lớn, đôi khi còn có thể đùa giỡn người khác, tiêu dao tự tại không kiêng nể gì cả. Có thể chặt đứt tất cả được sao?
Hắn nhớ tới quãng thời gian cực khổ những năm gần đây, bị người ta đuổi giết, bị người ta trêu đùa, còn bị người ta hiểu lầm, tuy trải nghiệm thê thảm nhưng trong cái khổ lại có cái vui. Có thể chặt đứt tất cả được sao?
Cuối cùng, hắn nhớ tới Phượng tỷ ở Nữ Nhi quốc, một nữ nhân có tình có nghĩa đối với hắn. Tình nghĩa này chặt đứt được sao?
Còn có cốt nhục duy nhất kia, nó vẫn chưa gọi ta một tiếng cha. Cốt nhục tình thân này chặt đứt được sao?
Không chặt đứt được, không dám chặt, không muốn chặt!
Giờ phút này, tiểu hòa thượng có điều ngộ ra trong lòng. Ta vốn cũng không phải là một hòa thượng chân chính, ta chỉ là một người hết sức bình thường mà thôi, kiếp trước và kiếp này vẫn là người, làm người còn chưa đủ, cớ gì phải cầu làm phật chứ?
"Đã như vậy, phật này... không làm cũng được!" Tiểu hòa thượng cười thoải mái một tiếng, xoay người rời đi: "Các đồ đệ, chúng ta trở về thôi!"
"Trở về? Không lấy chân kinh nữa sao?" Kim Bất Hoán hỏi.
"Không lấy, chân kinh này ai thích thì người đó lấy đi, dù sao lão tử cũng không quản nữa!" Tiểu hòa thượng cười to.
"Sớm quyết định như vậy là tốt rồi, thỉnh kinh có gì vui, lấy được chỉ là một đống giấy rách, chùi đít còn ngại nhám, còn không bằng cười nói cùng vợ con cho đã nghiền!" Kim Bất Hoán cao hứng nói.
"Cười nói cùng vợ con? Thì ra hạnh phúc vẫn luôn ở bên cạnh ta..." Tiểu hòa thượng thì thào, sau đó cười nói: "Trước đây ta không biết quý trọng, hiện tại ta muốn quý trọng gấp bội, chúng ta đều đi thôi!"
Lưu Vạn Lý gật đầu một cái, vốn hắn cũng chỉ là một người tùy theo hoàn cảnh, đi đâu cũng không quan trọng.
Tôn Ngộ Không cũng gật đầu một cái, tu luyện ở cũng đều được.
"Chờ chút, các ngươi không thể đi!" Lục Nhĩ Mi Hầu ngăn cản bọn hắn.
"Lục Nhĩ Mi Hầu, ngươi có chuyện gì?" Tiểu hòa thượng nói.
"Thì ra các ngươi đã sớm nhận ra ta?" Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
"Tất nhiên, đa tạ ngươi đã hộ tống dọc đường, nhưng duyên phận của chúng ta đã tận, vậy cáo biệt thôi!" Tiểu hòa thượng nói.
"Không được, các ngươi nhất định phải theo ta lên Linh Sơn gặp Phật tổ, lấy được chân kinh!"
"Tức cười! Ngươi chỉ là một con khỉ nhỏ phá phách mà thôi, chúng ta thích đi nơi nào ngươi quản được sao?" Kim Bất Hoán cười nhạo.
"Không đi cũng phải đi!" Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng nhếch miệng.
"Cút!" Kim Bất Hoán cùng Tôn Ngộ Không đồng thời xuất thủ, Lục Nhĩ Mi Hầu bị đánh.
Đúng lúc này, phật quang phổ chiếu, Phật tổ mang theo chúng phật đà giáng lâm: "A di đà phật! Đường Tăng, Linh Sơn ở ngay trước mặt, vì sao không đi nữa? Đại Lôi Âm tự đang ở trước mắt, vì sao không vào?"
"Phật tổ, bần tăng chưa dứt trần duyên, tục sự chưa đoạn, vẫn chưa thể thành Phật, xin Phật tổ tha thứ!" Tiểu hòa thượng cung kính nói.
"A di đà phật! Bồ Đề không phải cây, Minh Kính chẳng phải gương, vốn không có gì cả, sao phải nhiễm bụi trần. Đường Tăng, ngươi phải tin rằng, mọi thứ đều chỉ là giấc mộng hão huyền, mau theo ta vào Phật môn, hoàn thành đại nghiệp thỉnh kinh!" Như Lai phật tổ nói.
Tiểu hòa thượng lắc lắc đầu: "Xin Phật tổ lượng thứ! Ta tình nguyện trầm luân ở trong trần thế, không muốn vào Phật môn!"
"Đường Tăng, đừng nên chấp mê bất ngộ, ngươi trời sinh đã làm phật! Nếu vẫn chưa chặt đứt tình duyên, bản tọa sẽ giúp ngươi chặt đứt! Nếu không muốn vào Phật môn, bản tọa sẽ đích thân độ ngươi!" Như Lai phật tổ nói: "Hàng long phục hổ!"
Hai vị La Hán đi ra: "Phật tổ!"
"Các ngươi đi Nữ Nhi quốc, giúp Kim Thiền Tử chặt đứt tình duyên!" Như Lai phật tổ mặt không thay đổi nói.
"Cẩn tuân pháp chỉ!" Hai vị La Hán lĩnh mệnh.
Tiểu hòa thượng muốn nứt cả khóe mắt: "Phật tổ!"
"Kim Bất Hoán, Tôn Ngộ Không, còn có Lưu Vạn Lý, giúp ta ngăn hai tên La Hán kia lại, ta thiếu các ngươi một cái mạng!"
Ba người Kim Bất Hoán gật đầu một cái, sau đó vọt tới, giằng co cùng hai vị La Hán.
Như Lai phật tổ miệng niệm tâm kinh, cưỡng ép độ hóa tiểu hòa thượng: "Kim Thiền Tử, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ! Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật! Úm ma ni bá mễ hồng..."
Những tâm kinh này hóa thành phù văn xâm nhập vào trong đầu tiểu hòa thượng, đau đến mức đầu hắn muốn nứt ra: "Aaa...! ! !"
Ký ức liên quan tới Phượng tỷ, ký ức liên quan tới hài tử trong đầu lại từ từ biến mất.
Còn có tất cả ký ức trong quá khứ, cũng đang chậm rãi biến mất...
Thời gian dần trôi qua, hắn dần dần hướng về biến thành "Phật" mà bản thân không muốn nhất.
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát như sấm sét giữa trời quang vang lên.
"Đủ rồi!"
Nó tựa như thanh âm của thiên địa, cắt đứt Như Lai phật tổ thi pháp.
Tiểu hòa thượng cuối cùng cũng được giải thoát ra từ trong khốn cảnh, thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, kém chút đã quên mất tất cả quá khứ rồi.
Thân ảnh Lâm Bắc Phàm xuất hiện giữa không trung, tựa như vắt ngang thiên địa.
"Chí Tôn nhân tộc!" Sắc mặt Như Lai trầm xuống.
Lâm Bắc Phàm nói: "Như Lai, ngươi đã tự mình nhúng tay vào sự tình Tây Du, lần đánh cuộc này ta thắng! Hiện tại mời ngươi giao khí vận Phật giáo ra, sau đó từ đâu tới đây thì cút về chỗ đó đi!"
"Chí Tôn nhân tộc, ngươi sớm đã liệu được điều này có đúng không?" Sắc mặt Như Lai âm trầm.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: "Đương nhiên! Tiểu hòa thượng vốn chính là người trong trần thế, lưu luyến tất cả mọi thứ trong trần thế, không có khả năng vì thành Phật mà từ bỏ tất cả, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu Phật tổ ngươi đã định sẵn phải thua rồi!"
"Tốt, không hổ là Chí Tôn nhân tộc! Mười vạn năm trước ta thua ngươi, mười vạn năm sau lại thua ngươi, chúng ta sơn thủy sẽ còn hội ngộ, ngày sau gặp lại!" Như Lai phật tổ nhìn Lâm Bắc Phàm một cái thật sâu, cuối cùng cắt đứt một bộ phận từ bên trong khí vận Phật giáo ra nộp lại, sau đó suất lĩnh chúng phật đà rời đi.
"Lâm Bắc Phàm? Chí Tôn nhân tộc?" Đám người Tiểu hòa thượng, Kim Bất Hoán ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Bọn hắn chưa từng nghĩ đến, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, rằng Lâm Bắc Phàm lại chính là Chí Tôn nhân tộc.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cúi đầu cười một tiếng, tất cả mọi người liền hôn mê bất tỉnh, ký ức cũng bị bóp méo.
Lâm Bắc Phàm vẫn là Lâm Bắc Phàm, Dạ Ma vẫn là Dạ Ma, hai người không có quan hệ gì với nhau.
Thiên Đạo La Cẩm xuất hiện ở bên cạnh, lo lắng nói: "Tuy lần này ngươi thắng, nhưng Như Lai đã để mắt tới thế giới này. Thời điểm linh khí triều tịch lần thứ năm đến, hắn ta sẽ còn ngóc đầu trở lại!"
"Đến thì cứ đến, ta đã không phải là cừu non ngày xưa nữa!" Lâm Bắc Phàm tự tin, thể hiện ra thành quả trong thời gian này.
La Cẩm chấn kinh: "Thiên Đạo chi lực nồng đậm dày đặc tinh khiết như thế! Ngươi đã..."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu, khí vận Phật giáo được hắn tịnh hóa phật khí, sau đó rót vào bên trong Nhân tộc, khiến khí vận Nhân tộc đại tăng!