Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Diệp Khuynh Thành hóa thân thành Diệp Khuynh Quốc ôm lấy gấu trúc say khướt đi tới: “Đưa gấu trúc cho ngươi đó! Vốn định đưa nó đến nhà ngươi, bây giờ gặp ngươi ở đây thì đưa cho ngươi luôn!”
Lâm Bắc Phàm tỏ ra hết sức kinh ngạc ôm gấu trúc: “Ngươi lại tìm nó uống rượu hả? Làm sao hôm nay người uống say lại là nó chứ?”
Diệp Khuynh Thành lườm một cái: “Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ ta dễ say lắm hả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Bắc Phàm cười ha hả nói: “Mỗi lần ngươi phiền não sẽ tìm tới gấu trúc uống rượu, kết quả là mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm. Gấu trúc vẫn chưa uống được mấy bình ngươi đã say lăn quay rồi, còn thường xuyên lải nhải ‘Manh Manh, ta có lỗi với ngươi’...”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi: “Có phải lại đang gặp phải chuyện gì không vui hay không, nói ra để ta mở mang kiến thức một chút đi?”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Quả thực hắn ta đang rất phiền não, hơn nữa còn là vô cùng vô cùng phiền não.
Vì muốn mau chóng tìm đến người trong lòng Lại Manh Manh tỏ rõ nỗi lòng, những năm gần đây hắn ta vẫn luôn một mực cố gắng, rốt cục cũng tu luyện đến Đại Tôn Giả, tiếp qua mấy năm nữa là có thể trở thành Chí Tôn. Vốn cho rằng có thực lực chí tôn là có thể ứng đối được tất cả, thế nhưng không nghĩ tới người hắn ái mộ cơ bản đã đạt đến Đại Tôn Giả, còn có mấy người đã đạt đến Chí Tôn.
Phát hiện ra dù trở thành Chí Tôn vẫn rất không an toàn, thời gian tìm đến người trong lòng thổ lộ lại không thể không hoãn lại.
Cho nên hắn ta mới đặc biệt phiền não, tìm tới gấu trúc uống rượu giải sầu, kết quả Lại Manh Manh đến, hắn chột dạ trốn đi, gấu trúc lại ăn uống thả cửa, cuối cùng tự nó uống đến say mèm.
Đương nhiên, tình huống thật hắn ta sẽ không nói thẳng ra, tức giận nói: “Cút! Không có cái gì phiền não cả, ngươi đừng nghĩ lung tung!”
Lâm Bắc Phàm ranh mãnh: “Thật sự không có sao? Vậy ta đi tâm sự với Manh Manh...”
Diệp Khuynh Thành phát hoảng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi đừng làm loạn, càng không nên nói lung tung! Đừng tưởng rằng ngươi trở thành Chí Tôn là ta sợ ngươi, nếu để cho ta phát hiện ra ngươi khua môi múa mép nói lung tung ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi!”
Trông thấy bằng hữu cùng người yêu đều trở thành Chí Tôn, Lâm Bắc Phàm cũng tự “Thăng” một cấp cho bản thân, trở thành Chí Tôn.
Bởi vì hắn là người duy nhất lấy phù văn chứng đạo, cho nên được xưng là “Phù văn Chí Tôn” .
2 người lại tán gẫu vài câu, sau đó Diệp Khuynh Thành trở về.
Lâm Bắc Phàm búng tay một cái, thiên sứ Aryan từ trong thân thể Lâm Bắc Phàm bay ra, trước tiên đánh cái ngáp dài rồi duỗi lưng một cái, sau đó mới mơ mơ màng màng hỏi: “Boss, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc phê bình nàng: “Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ! Ngươi nhìn bản thân mình hiện tại một chút xem, mới tu luyện đến Thiên Nhân lục giai, kéo chân sau của ta!”
“Dừng!” Aryan giơ ngón tay giữa lên, khinh bỉ nói: “Ngươi ngủ ít hơn ta hay sao?”
“Chí ít ta đi ngủ vẫn có thể mạnh lên, còn ngươi có được không?” Lâm Bắc Phàm hùng hồn.
Thiên sứ Aryan: “...”
Thật là phương pháp tu luyện làm cho người ta tha thiết ước mơ biết bao!
Giờ khắc này tâm lý nàng tràn đầy đố kỵ.
Thiên sứ Aryan lại duỗi lưng một cái, lười biếng nói: “Được rồi, có chuyện gì mau phân phó đi, ta còn phải trở về ngủ nữa! Buồn ngủ chết đi được!”
Lâm Bắc Phàm đưa gấu trúc trong ngực cho nàng: “Mang nó về nhà đi.”
Thiên sứ Aryan mở to hai mắt nhìn hắn: “Ngươi đánh thức ta vì chút chuyện nhỏ này sao?”
Lâm Bắc Phàm tỏ ra đương nhiên nói: “Đúng vậy, bằng không thì ngươi còn có tác dụng gì chứ?
Thiên sứ Aryan: “...”
Ariana quơ quơ nắm đấm với Lâm Bắc Phàm, sau đó ôm gấu trúc bay đi mất.
Đi tới Phù sư viện, học sinh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đang mong ngóng Lâm Bắc Phàm đến giảng bài.
Bởi vì có thiên phú tu luyện nên lượng người cũng trở nên nhiều hơn, từ đó số lượng học viện cũng khuếch trương thêm rất nhiều, mỗi một học viện có tới hàng nghìn hàng vạn người. Phù sư viện cũng không ngoại lệ, đạt đến hơn nghìn người, chia làm mười lớp.
Lâm Bắc Phàm chỉ phụ trách một lớp trong đó, chỉ vẻn vẹn có hơn ba mươi người, chủ yếu tiếp nhận những học sinh ưu tú nhất, hơn nữa còn lấy những đứa trẻ nhỏ có thiên phú là chủ yếu, chia lớp như vậy khá đáng yêu.
Thế nhưng khóa học của Lâm Bắc Phàm luôn chật ních người.
Bởi vì Lâm Bắc Phàm có chiêu bài Chí Tôn, cùng với trình độ phương diện ở phù văn, nên cơ bản mỗi một khóa phù văn hắn lên lớp các lão sư đều đến nghe, hơn nữa còn có lão sư ở các hệ khác của học viện cũng tới nghe. Còn có người trực tiếp đến Hư Giới, mấy triệu người đồng thời theo dõi khóa học.
Bởi vì khóa học của Lâm Bắc Phàm có một đặc điểm vô cùng rõ rệt, bất luận kẻ nào cũng đều có thể học được tri thức.
Mặc dù giảng giải phù văn, nhưng lại có thể dẫn chứng phong phú, liên hệ các loại tài liệu và tri thức để tiến hành giải thích, giảng giải đạo lý lại rất rõ ràng, khiến cho người ta không kìm lòng được mà chìm đắm vào trong đó.
Có người còn từ đó suy luận ra, học được không ít thủ đoạn. Trong đó có không ít cao thủ Đại Tôn Giả, Chí Tôn do ngại ngùng thân phận của mình, không đi đến lớp học của Lâm Bắc Phàm nghe giảng bài, cho nên chỉ có thể ở bên trong Hư Giới nghe giảng.
Lúc này, bên trong Hư Giới đã sớm sôi trào.
“Lâm lão sư lại bắt đầu lên lớp bài giảng!”
“Sao lại gọi là Lâm lão sư chứ? Phải gọi là phù văn Chí Tôn mới tỏ rõ được sự tôn trọng!”
“Vâng vâng vâng, ta nói sai!”
“Lâm lão sư lên lớp giảng giải rất tuyệt vời, hài tử trong đó nói chuyện lại dễ nghe, mỗi nguời đều là nhân tài, ta cực ưa thích nơi đó!”
“Ta cũng đồng ý, tụi nhỏ trong đó đáng yêu chết mất!”
...
Lâm Bắc Phàm quan sát học sinh phía dưới, có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, cũng có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
... . .
Siêu Saiyan Son Goku đã lớn lên, cơ bắp thoạt nhìn đặc biệt cuồn cuộn, chỉ là nụ cười vẫn chất phác như trước.
Hai chị em sinh đôi Giang Mộng, Giang Nghệ cũng đã trưởng thành, trông rất duyên dáng yêu kiều giống như được tạc tượng ra vậy; chỉ có điều tỷ tỷ thì tương đối hiểu chuyện hơn, còn muội muội lại nhiều nét hồn nhiên hơn.
Lý Ức Như - Khuê nữ của Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi cũng đã trưởng thành, trông khá bụ bẫm, búi tóc tròn trên đầu, vô cùng hoạt bát.
Hồng, người được Lâm Bắc Phàm yên lặng bồi dưỡng cũng đã trưởng thành, vô cùng hiểu chuyện, có dáng vẻ ông cụ non.
Duy nhất chưa trưởng thành chính là tiểu Na Tra cùng với tiểu Niếp Niếp.
Tiểu Na Tra vẫn như cũ, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, thường ngày chỉ thích nghịch ngợm gây ra không ít họa; nhưng làm người lại hết sức có nghĩa khí, trái tim chính nghĩa ngời ngời, là vua trong đám nhỏ, vô cùng được hoan nghênh.
Đương nhiên, được hoan nghênh nhất vẫn là tiểu Niếp Niếp. Nàng hoàn toàn xứng đáng là học sinh lưu ban vạn năm của phù sư viện, đồng thời cũng là siêu cấp đại ma vương; học phù văn hết sức xuất sắc, tạo nghệ phù văn gần với Lâm Bắc Phàm.
Đây đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Còn có một số đứa nhỏ mới tăng thêm, chẳng hạn như La Ngọc Nhi - Nữ nhi của tiểu hòa thượng cùng Phượng tỷ.
Còn có con của Vương Trường An - Người sở hữu Hệ Thống Tiểu Bạch Kiểm cùng với bảy lão bà của hắn ta, bởi vì vừa vặn bảy tên nhóc lớn lên trông rất ngây thơ khả ái, cho nên được gọi là Hồ Lô oa.
“Tốt, chúng ta bắt đầu lên lớp!” Lâm Bắc Phàm đi lên bục giảng: “Nội dung hôm nay ta giảng cho mọi người chính là: Phương pháp chiến đấu phù văn. Làm thế nào thông qua việc nắm chắc thời cơ để vận dụng phù văn một cách xảo diệu, lấy yếu thắng mạnh...”