Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi trở về, lục tục có bằng hữu tới thăm.
Đầu tiên là Khuyển yêu đế cùng Long đế Ngao Bính, h vị tồn tại mạnh nhất bên trong Yêu tộc; dưới sự hướng dẫn của Na Tra, đi tới gian nhà của Lâm Bắc Phàm, trịnh trọng nói: “Cảm tạ Chí Tôn nhân tộc chiếu cố Thủ Hộ chi thành chúng ta, để cho hài tử chúng ta có thể an tâm trưởng thành! Về sau Chí Tôn có việc gì cứ việc phân phó, muôn lần chết không chối từ!”
Mười mấy năm qua, Thủ Hộ chi thành có thể an ổn phát triển, quả thực không thể bỏ qua công lao của Lâm Bắc Phàm.
Tuy Lâm Bắc Phàm chưa từng tỏ rõ thái độ, nhưng hắn cũng không đổ ân oán của Tiểu Bạch Hổ lên đầu bọn họ, cũng không ngăn cản Thủ Hộ chi thành lui tới cùng với những thành thị Nhân tộc khác, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất.
Lâm Bắc Phàm cười cười, nói: “Đây cũng là kết quả nỗ lực của các ngươi, hi vọng các ngươi tiếp tục duy trì. Thế giới biến đổi lớn, ảnh hưởng sâu xa, địch nhân của chúng ta càng nhiều hơn chính là đến từ bên ngoài thế giới, nội bộ an ổn rất trọng yếu. Bên trong Yêu tộc có phân biệt yêu tốt cùng yêu xấu, bên trong Nhân tộc cũng chia người tốt cùng người xấu; tất cả chúng ta đoàn kết lại, chân thành hợp tác sẽ có thể quy tụ được lực lượng, cùng chống chọi với đại địch!”
“Vâng, Chí Tôn nhân tộc!” Hai yêu đế lớn tiếng nói.
Có câu nói này của Lâm Bắc Phàm bọn hắn yên tâm rồi, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Ta đã nói rồi mà, lão sư của ta rất văn minh, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các ngươi, hắn là người tốt nhất trên thế giới!” Tiểu Na Tra đứng trên bàn chống nạnh, hết sức rắm thúi nói.
Lâm Bắc Phàm nghiêng mắt nhìn tiểu Na Tra, đã biết rõ thân phận ta mà vẫn còn vô pháp vô thiên như thế, lại dám đi chân trần đứng ở trên mặt bàn của ta. Đứa nhóc hổ báo này quá thích ăn đòn mà, vì vậy nói: “Na Tra!”
“Lão sư, có chuyện gì không?” Na Tra quay đầu, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Thấy ngươi nhàn nhã như vậy, ngươi đã làm xong bài tập chưa? Ta chuẩn bị dùng tiêu chuẩn của tiểu Niếp Niếp để áp dụng với ngươi, nếu như thất bại ta sẽ để cho Son Goku quất mông ngươi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đừng mà lão sư, ta lập tức trở về tu luyện!” Tiểu Na Tra bị hù chạy mất.
...
Kế tiếp chính là phu thê hai người Đường Sơn và tiểu Vũ.
“Lâm huynh, ta có thể cứu tiểu Vũ sống, hơn nữa còn có thể tiến tới với tiểu Vũ, tất cả đều không thể tách rời ân tình ngươi đã trợ giúp, đa tạ ngươi đã làm tất cả vì ta và tiểu Vũ! Về sau cần gì cứ việc nói, dù xông pha khói lửa cũng không chối từ!” Đường Sơn ôm quyền, cảm kích nói.
“Tạ Chí Tôn thành toàn!” Tiểu Vũ nói.
Có thể nói, Đường Sơn và tiểu Vũ có thể đến được với nhau, quả thực là nhờ Lâm Bắc Phàm đã giúp đỡ rất nhiều.
Có được linh phù cứu mạng của Lâm Bắc Phàm, nên khi đối mặt với Tiểu Bạch Hổ, Đường Sơn mới có thể toàn thân rút lui; có Lâm Bắc Phàm chỉ điểm, Đường Sơn mới có cơ hội gặp lại tiểu Vũ bị phong ấn ở Tu La kiếm; cuối cùng cũng nhờ có Lâm Bắc Phàm trợ giúp nhiều mặt, hắn và tiểu Vũ mới có thể yên ổn sinh hoạt ở bên trong xã hội nhân loại vô lo vô nghĩ.
Cho nên, sự trợ giúp của Lâm Bắc Phàm đối với bọn hắn quả thực là như ân tái sinh.
Lâm Bắc Phàm cười, lắc lắc đầu nói: “Những chuyện này với ta mà nói đều không tính là gì, nếu như các ngươi muốn cảm tạ ta thì tranh thủ thời gian sinh ra một đứa nhóc đi, sau đó tới làm học trò của ta!”
Hai người bị chọc đỏ ửng mặt.
...
Lại qua một hồi, Thiên Đế Diệp Phàm, Viêm đế Tiêu Viêm cùng với đại văn hào Sở Vân Phi cùng nhau đến.
“Lâm huynh, ngươi giấu diếm làm chúng ta thật khổ mà, hơn nữa còn hại ta phải ngày ngày luyện đan.
“Ta là vì tốt cho ngươi, vừa có thể đề cao tài nghệ luyện đan lại vừa có thể đề cao thực lực của ngươi, đó là biện pháp tốt cỡ nào chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn giống như Diệp huynh suốt ngày đi đào mộ, làm bạn với thi thể sao?” Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói.
Thiên Đế Diệp Phàm: “...”
Tiêu Viêm len lén nhìn thoáng qua Diệp Phàm đang tức đen mặt lại, trịnh trọng nói: “Ngươi nói như vậy hình như cũng có lý, cảm tạ Lâm huynh thành toàn!”
Thiên Đế Diệp Phàm: “...”
Diệp Phàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiêu huynh, ngươi đang muốn nếm thử nắm đấm của ta phải không? Tuy ta không đánh lại Lâm huynh, nhưng đối phó với ngươi thì vẫn có vài phần nắm chắc, chúng ta ra ngoài luyện một chút?”
Tiêu Viêm chột dạ, vội vàng nói: “Việc này sau này hãy nói!”
Đại văn hào Sở Vân Phi hỏi: “Chí Tôn nhân tộc Lâm lão sư thân mến, chừng nào thì ngươi ra một quyển tự truyện cho ta đây?”
“Trước kia không phải đã làm qua rồi sao? Hơn nữa còn có tới hai quyển, một quyển có tiêu đề là “Dạ Ma truyện”, quyển còn lại tên là “Phù Tôn truyện”; clone lớn, clone nhỏ của ta đều bị ngươi viết rồi còn gì.” Lâm Bắc Phàm phỉ nhổ.
Sở Vân Phi cũng phỉ nhổ: “Phiii... Lâm lão sư, ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy sao? Hai quyển trước đó viết quá giả dối, căn bản là không phù hợp với tình huống thật của ngươi! Cho nên ta muốn viết một quyển về ngươi một lần nữa, về hình tượng Chí Tôn nhân tộc chân thật hoàn chỉnh nhất!”
“Không cần, quyển “Dạ Ma truyện” kia đã rất chân thật rồi, ta rất hài lòng!” Lâm Bắc Phàm nói.
Sở Vân Phi: “...”
...
Ngay sau đó, Son Goku đi đến, hi vọng Lâm Bắc Phàm có thể tiếp tục dẫn dắt hắn ta tu hành.
Đại thổ hào Kim Bất Hoán đến, mang theo một đống tiền tệ tới, muốn mua linh phù Thần Ma, bị Lâm Bắc Phàm đá đi.
Cả nhà Tiểu hòa thượng đến, cảm tạ ân cứu mạng của Lâm Bắc Phàm ở bên trong bí cảnh.
...
Rất nhiều, rất nhiều người đến.
Người cuối cùng là Tuyết Khinh Mi.
Cũng không phải nàng đến để biểu đạt cảm kích, mà là báo cáo tình hình với Lâm Bắc Phàm, bởi vì nàng là phó viện trưởng Phù sư viện, chủ quản toàn bộ công tác của Phù sư viện; cứ định kỳ theo thời gian nhất định nàng đều đến báo cáo với Lâm Bắc Phàm.
“Viện trưởng, từ sau khi thân phận ngươi bại lộ, học sinh báo danh vào Phù sư viện tăng vọt gấp mười lần. Có rất nhiều học sinh ở các hệ viện khác, học sinh ở các thành thị khác kéo tới xin, hiện tại người đã kín hết chỗ. Xin hỏi tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào, vẫn tuyển chọn giống như trước sao? Có cần nâng cao tiêu chuẩn hay không? Về số lượng phải chăng nên nới lỏng...”
Tuyết Khinh Mi thao thao bất tuyệt thuật lại, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, mang theo vẻ sùng bái cùng ái mộ, còn có ngượng ngùng.
“Khinh Mi, muốn nhìn thì cứ thoải mái mà nhìn, ta không ăn thịt người!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Viện trưởng...” Tuyết Khinh Mi càng thêm ngượng ngùng.
Kiểu nhìn này khiến cho Lâm Bắc Phàm vô cùng động lòng, thế là từ động lòng hóa thành hành động, trực tiếp ôm nàng vào lòng, nói: “Khinh Mi, chuyện ở học viện có ngươi phụ trách ta yên tâm rồi, hiện tại ta quan tâm là một vấn đề khác: “Chuyện của chúng ta tính thế nào đây? Đã mười năm rồi, dù sao ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời thuyết phục chứ?”
Tuyết Khinh Mi giãy giụa như hươu con, cuối cùng cũng dùng sức đẩy được Lâm Bắc Phàm ra, vừa chạy vừa nói với lại: “Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút!”
Lâm Bắc Phàm duỗi duỗi tay, rốt cục cũng không kéo nàng trở lại.