Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng sột xoạt vang lên, đám Chí Tôn, Đại Tôn Giả ở phía sau lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Hai hàng học sinh đầu tiên càng thêm khẩn trương, ngay cả Chí Tôn nghe giảng bài cũng đều phải ghi chép lại, đám trẻ con như mình chẳng lẽ lại không cần sao?
Thế là bọn chúng cũng đồng loạt lấy giấy bút ra.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu bài giảng, kỳ thực giảng so với bình thường không có gì đặc biệt, nhưng tất cả mọi người lại nghe hết sức chăm chú, nghe như si như say, sợ sẽ nghe lầm một từ, bỏ sót một chữ nào đó.
Đây là một buổi lên lớp của Lâm Bắc Phàm mà lớp học có kỷ luật tốt nhất, chỉ có thể nói là tên tuổi Chí Tôn nhân tộc quá hữu dụng.
Buổi lên lớp cũng đến lúc kết thúc, hiệu quả tuyệt vời. Cho dù là tình huống lúc Lâm Bắc Phàm kiểm tra bài tập đám nhóc, vậy mà không ngờ toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn, bao gồm cả bảy anh em Hồ Lô cũng thế, vô cùng thần kỳ.
Đám cao thủ phía sau trông mòn cả con mắt, hi vọng Lâm Bắc Phàm cũng kiểm tra bài tập bọn hắn, nhưng Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý đến.
Mãi đến lúc sắp tan lớp, Lâm Bắc Phàm mới hỏi: “Được rồi, mọi người còn có vấn đề gì không?”
“Chí Tôn, ta có vấn đề!”
“Ta có vấn đề!”
...
Đám cao thủ phía sau nô nức giơ tay tấp nập.
Lâm Bắc Phàm tùy ý chỉ một người, đó là một vị Đại Tôn Giả trẻ tuổi, hắn ta mang theo tâm trạng kích động hỏi: “Chí Tôn, ta vô cùng sùng bái ngươi! Xin hỏi Chí Tôn, ngươi tu luyện như thế nào vậy? Vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?”
Đám người len lén dựng thẳng ngón tay cái lên, vấn đề này hỏi thật hay, bọn hắn cũng muốn biết.
“Tu luyện như thế nào?” Lâm Bắc Phàm nghiêng nghiêng đầu nghiêm túc suy tư, nói: “Hẳn là các ngươi đã xem qua quyển sách của đại văn hào Sở Vân Phi viết về ta rồi đúng không? Trên đó có đáp án!”
“Ta đã xem rồi, phía trên có viết phương pháp là: Đọc nhiều sách, xem nhiều báo, ngủ nhiều ít ăn vặt, điều này nghe qua chính là gạt người! Ta không tin Chí Tôn lại tu luyện như vậy, sau lưng nhất định là bỏ ra cố gắng to lớn!” Vị Đại Tôn Giả trẻ tuổi kia kích động nói.
“Đứa nhỏ, đây quả thật chính là phương pháp mà ta tu luyện!” Lâm Bắc Phàm ngửa mặt lên trời thở dài: “Chỉ trách thiên phú ta quá mạnh, tùy tiện luyện một chút đã mạnh lên, không chú ý đã đột phá, ta muốn chậm một chút cũng không dừng được! Có lúc ngay cả ta cũng lo lắng, không biết có phải ta gặp phải quái bệnh gì đó hay không. Ngươi có hiểu được nỗi thống khổ của ta không?”
Giờ khắc này, trong lòng đám người tràn đầy đố kỵ.
Quái bệnh như thế ta cũng muốn bị!
Thống khổ như thế ta cũng muốn gặp phải!
“Vị kế tiếp, là ngươi đi!” Lâm Bắc Phàm lại tùy ý chỉ vào một người.
Tên Tôn Giả kia hưng phấn đứng lên: “Xin hỏi Chí Tôn, vì sao ngươi lại phải ẩn giấu thân phận chứ? Nếu như là ta, ta chỉ hận không thể để cho toàn thiên hạ đều biết thân phận của mình, để cho người khác sùng bái ta!”
“Bởi vì cao thủ tịch mịch!” Lâm Bắc Phàm lần nữa ngửa mặt lên trời thở dài, trong giọng nói tràn ngập chua xót: “Ta quá mạnh, mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi, ta đã tận lực khống chế tốc độ để bản thân trở nên mạnh mẽ, đáng tiếc vẫn không thể khống chế nổi. Ta sợ cứ mãi như vậy sẽ không có bằng hữu, cho nên đành phải che giấu thân phận, ta cũng vô cùng bất đắc dĩ!”
Giờ khắc này, đám người đã đố kỵ đến đỏ mắt.
Sợ mạnh quá không có bằng hữu?
Nếu như có thể mạnh lên, có bằng hữu hay không thì có quan hệ gì?
Trời ạ, Chí Tôn, ngươi có thể đừng ra vẻ nữa hay không?
Cho chúng ta một chút mặt mũi đi?
“Vị thứ ba, là ngươi đi! Hỏi vấn đề có chất lượng một chút, không cần xoắn xuýt với thân phận cùng thiên phú của ta làm gì; những thứ đó đều là trời sinh không có cách nào thay đổi, chúng ta vẫn nên tán gẫu chủ đề nhẹ nhàng một chút đi!”
Đó là một tên Đại Tôn Giả, không nghĩ tới bản thân lại được chỉ trúng, vừa hết sức vinh hạnh lại vừa kích động hỏi: “Xin hỏi Chí Tôn, ta có cơ hội trở thành Thần Ma hay không?”
Lâm Bắc Phàm sầm mặt lại, nói: “Vấn đề này quá nặng nề, chúng ta vẫn nên thay đổi một vấn đề khác đi!”
Tên Đại Tôn Giả kia: “...”
Hắn ta không chịu từ bỏ lại hỏi một câu: “Vậy trở thành Chí Tôn thì sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ngươi không nên hỏi, đàng hoàng ngồi xuống đi, ta sợ nói ra sẽ đả kích ngươi!”
Tên Đại Tôn Giả kia: “...”
Lời này của ngươi không phải cũng đã đả kích ta rồi sao?
“Chí Tôn nói đi, ta chịu được!” Tên Đại Tôn Giả kia rất kiên cường.
Lâm Bắc Phàm đưa ra một lời đề nghị có tính xây dựng: “Trở về cố gắng sinh một đứa nhỏ đi, con nít thì hi vọng sẽ lớn hơn một chút!”
Tên Đại Tôn Giả kia: “...”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại tiện tay chỉ vào một người, đó là một tên Đại Tôn Giả đến từ thế giới tín ngưỡng, tuổi đã một bó lớn, hỏi một vấn đề không biết xấu hổ: “Xin hỏi Chí Tôn, ta có thể làm học sinh của ngươi không? Ta muốn theo ngươi học phù văn!”
“Ngươi nên trở về dưỡng lão đi, nhường lại cơ hội cho người trẻ tuổi, công đức vô lượng!”
Đại Tôn Giả đến từ thế giới tín ngưỡng: “...”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại trả lời mấy vấn đề, đều là những câu trả lời có tính đả kích mấy người cực lớn; sau đó mang theo tâm tình vui vẻ tuyên bố tan học, tiến vào Thời Không lâu dạo một vòng.
“Đại nhân, ngươi đã đến rồi!” Tiểu tinh linh Lilith cao hứng bay tới, ôm lấy Lâm Bắc Phàm.
“Nhàm chán quá, đến đây dạo chơi!” Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Chỉ là đến dạo chơi thôi sao?” Tiểu tinh linh có chút không vui.
“Kỳ thực chủ yếu là tới thăm ngươi, đồ ăn hàng nhà ngươi!” Lâm Bắc Phàm lấy ra một quả bàn đào to lớn, nhỏ giọng nói: “Đây là quả duy nhất, có niên đại 12000 năm, gấu trúc cũng không có đó!”
...
“Đa tạ đại nhân, đại nhân ngươi là tốt nhất!” Tiểu tinh linh mặt mày hớn hở, lập tức không kịp chờ đợi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thấy tiểu tinh linh vui sướng, Lâm Bắc Phàm cảm khái, niềm vui khi được ăn hàng chính là đơn giản như vậy đấy, không cần biết ngươi có thân phận gì.
Lúc này, Sinh Mệnh chi thụ Bành Tiểu Soái từ dưới đất xông ra, còn có chưởng quỹ Hồ Nghiễm Sinh của Thời Không lâu, thương nghiệp Vạn Giới Đào Bảo - Chi Phúc Bảo cũng chạy tới, đồng thanh hô to: “Hoan nghênh lão tới bản thị sát công việc!”
“Nên làm gì thì cứ làm đi, đừng tới phiền ta!” Lâm Bắc Phàm đuổi bọn hắn đi.
“Vâng!” Ba người toàn bộ lui lại.
Kết quả là hắn đang chuẩn bị mang theo tiểu tinh linh dạo phố, lại có rất nhiều người tụ tập tới, muốn nhìn mặt Chí Tôn nhân tộc.
Bị nhiều người vây xem như vậy, Lâm Bắc Phàm lập tức không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, nói với tiểu tinh linh một tiếng sau đó rời đi, mang theo rượu ngon thức ăn ngon đi tìm lão đầu tử Lâm Chính Đạo uống rượu.
Vào lúc này, người vẫn coi hắn là người bình thường chỉ sợ cũng chỉ có lão đầu tử mà thôi.
Dù sao hắn cũng được lão một tay nuôi lớn, có mạnh hơn nữa cũng là con cháu.
Hơn nữa giấu diếm lâu như vậy, khẳng định phải tới cửa bồi tội, nếu không chính là bất hiếu.
Lão đầu tử rất vui vẻ, dừng lại việc thí nghiệm, cùng Lâm Bắc Phàm uống đến say mèm, cuối cùng lè nhè nói: “Cả đời này ta việc làm kiêu ngạo nhất là nuôi ngươi lớn lên! Chuyện của ta và Lệ Hoa, cảm ơn ngươi, tiểu tử thúi... “