Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên trong hư giới lập tức nhao nhao lên.
“Sao lại không xem được nữa? Đang xem vui vẻ mà!”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Camera xảy ra vấn đề sao? Hay là Hư giới xảy ra vấn đề?”
“Loại chuyện này trước giờ chưa từng xuất hiện!?”
“Đúng vậy! Phải nhìn thấy được Chí Tôn!”
...
Thiên sứ Aryan cũng phát hoảng: “Sao bỗng nhiên lại không truyền được nữa?”
Cầm camera kiểm tra xem xét, cũng không phát hiện ra có chuyện gì; kết quả là vừa quay đầu lại đã thấy được một khuôn mặt đen sạm lại.
Lâm Bắc Phàm xụ mặt khiển trách: “Ngươi xem thử ngươi đã làm ra chuyện gì? Có ai lại để lộ đời tư người khác như ngươi hay không? Cẩn thận ta nhốt ngươi trong phòng tối, cả đời cũng không thả ngươi ra đó!”
“Cắt! Quỷ hẹp hòi!” Aryan làm mặt quỷ.
“Còn có ngươi nữa, đừng tưởng là ta không biết ngươi đang có ý đồ gì!” Lâm Bắc Phàm ôm lấy gấu trúc lại vò vò một trận: “Ta đã cài đặt ở bên trong Hư giới, phàm là những nơi xuất hiện hình ảnh của ta đều sẽ đen hết, các ngươi đừng có hi vọng nữa!”
Gấu trúc run lẩy bẩy giơ bảng lên: Chủ nhân, ta sai rồi!
Nghiêm túc khiển trách một trận, rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng đủ hài lòng.
Lại thêm hai ngày trôi qua, nhàm chán đến cực độ.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy cứ mãi nằm trong nhà như vậy cũng không phải là cách, dù sao sớm muộn cũng phải lộ diện, vậy thì cứ quang minh chính đại đi ra, lấy thân phận mới thích ứng cuộc sống mới.
Hắn phát hiện hôm nay lại là thời gian hắn lên lớp, thế là dự định đi lên lớp giảng bài, chuyện học hành của tụi nhỏ không thể thiếu được.
Lúc Lâm Bắc Phàm đi ra cửa phòng, mọi người đều sôi trào.
“Chí Tôn nhân tộc đi ra rồi!”
“Rốt cục cũng lại thấy được phong thái của Chí Tôn nhân tộc!”
“Nếu như không phải ngài tự bại lộ, ta cũng không nghĩ ra Lâm Bắc Phàm chính là Chí Tôn nhân tộc!”
“Làm nhiều chuyện tốt như vậy, kết quả lại không có chút tiếng tăm gì, quá cao thượng!”
“Chí Tôn nhân tộc vốn chính là người cao thượng, phẩm cách của hắn có thể so với Thánh Nhân!”
“Nói rất đúng! Hoàn toàn đồng ý quan điểm của ngươi!”
...
Người xem, fan hâm mộ đều chen đầy không gian chung quanh nhà Lâm Bắc Phàm, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm tràn đầy sùng bái.
Còn rất nhiều camera bay tới, nhưng màn hình lại đen kịt, không nhìn thấy gì.
Thế là càng có nhiều người thông qua Thời Không lâu đi tới Giang Nam thành, muốn gặp qua phong thái vô thượng của Chí Tôn nhân tộc.
Với tư cách là phóng viên, Lệ Thắng Nam xông vào phía trước nhất, miệng giống súng máy liến thoắng hỏi: “Chí Tôn nhân tộc, chào ngươi! Ta là phóng viên Lệ Thắng Nam, hiện tại ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi! Xin hỏi, hiện tại tâm trạng của ngươi thế nào? Là điều gì đã thúc đẩy ngươi đi trên con đường thủ hộ Nhân tộc này? Trước đó lại vì sao phải ẩn giấu thân phận vậy? Là có ẩn tình gì khó nói sao...”
Lâm Bắc Phàm u oán nhìn nàng, mới chưa đến một phút đã hỏi mười mấy vấn đề, ta phải trả lời thế nào đây?
“Thắng Nam, hai ta quan hệ như thế nào? Ngươi xem ta đã đến mức này, ngươi còn không buông tha ta sao?”
Nghe ngữ khí có chút mập mờ, Lệ Thắng Nam đỏ mặt, tỏ ra hơi bối rối, nhỏ giọng nói: “Vậy thì hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngươi cái tên đại lừa gạt này! Sau này phải bù tin tức cho ta đó!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, nhìn mọi người đang vây xem bất đắc dĩ nói: “Mọi người không cần tập trung trước cửa nhà ta nữa, nên làm việc gì thì cứ làm việc đó đi; ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, còn phải đi lên lớp dạy tụi nhỏ đây.”
Mọi người lại một lần nữa sôi trào.
“Không hổ là Chí Tôn nhân tộc, quá có trách nhiệm, đến bây giờ mà vẫn không quên lên lớp cho học sinh!”
“Đây chính là chỗ vĩ đại của Chí Tôn nhân tộc!”
“Ta cũng rất muốn trở thành học sinh của Chí Tôn, nghe Chí Tôn giảng bài!”
“Đừng nghĩ nhiều, ngươi không có thiên phú đó!”
...
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy vài tiếng vèo vèo vèo vang lên, bốn vị tôn giả bay tới,ba3 vị trong đó trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, nước mắt tuôn đầy mặt: “Lão sư! Rốt cuộc chúng ta cũng tìm được ngươi!”
Sau đó là dập đầu bịch bịch bịch, hết sức dùng lực.
Ngay sau đó, chính là tiếng tự bạt tai bốp bốp bốp.
Lâm Bắc Phàm kinh hãi: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Mai chí tôn che miệng cười: “Ca ca, đây là bọn hắn đang nhận tội với ngươi đó!”
Thanh Mộc Chí Tôn áy náy nói: “Đúng vậy a lão sư, lão sư vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, thế nhưng bao nhiêu năm qua chúng ta lại không hề nhận ra lão sư, chúng ta thật xin lỗi lão sư! Chúng ta có tội! Chúng ta phải tự phạt!”
“Thế nhưng cũng không cần như vậy chứ!” Lâm Bắc Phàm nói.
Tả Thần Chí Tôn nói: “Lão sư đừng cản chúng ta, đây là chúng ta phải làm!”
Sau đó lại tát bốp bốp bốp ba cái.
Người cuối cùng là Thái Hư Chí Tôn càng thêm dùng sức tát, đến nỗi chảy cả máu.
Lâm Bắc Phàm cảm động hết sức: “Các ngươi đừng nên như vậy, tâm ý các ngươi ta hiểu, sở dĩ ta chậm chạp không xác nhận quan hệ với các ngươi là bởi vì ta cũng không muốn phá hư sinh hoạt hiện tại của các ngươi. Các ngươi cũng không sai, bây giờ để ta tìm người tới giúp các ngươi chữa thương!”
Ba vị chí tôn cũng vô cùng cảm động, quả nhiên là lão sư vẫn nhớ tới bọn hắn.
Lâm Bắc Phàm kéo một người đang háo hức rục rịch qua, vỗ vỗ vai hắn ta nói: “Thương thế bọn hắn giao cho ngươi, vất vả rồi.”
Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch hưng phấn: “Chí Tôn yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Ba vị Chí Tôn: “...”
Sau khi làm xong chuyện với ba vị cựu học sinh, Lâm Bắc Phàm tiếp tục chậm rãi đi về phía Phù sư viện. Chung quanh mọi người kết bè kết lũ đi theo, Lâm Bắc Phàm có cảm giác như đang mang người của cả một toà thành đi theo vậy.
Kết quả là sau khi đến phù sư viện liền phát hiện phòng học nho nhỏ đã đầy ắp người.
Nguyên bản phòng học chỉ có thể ngồi được một trăm người, vậy mà lúc này đã ngồi hơn nghìn người.
Ngồi ở hàng đầu lại là nguyên một đám Chí Tôn, sau đó dựa theo thực lực sắp xếp dần về sau, theo thứ tự là Đại Tôn Giả, cuối cùng là Tôn Giả.
Còn rất nhiều Tôn Giả cũng không chen vào được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài trơ mắt nhìn.
Về phần học sinh chính thức là đám nhóc đáng yêu kia thì không biết đã bị chen đến góc nào.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Nhìn xem các ngươi có ra hồn gì không? Cả đám đã là Chí Tôn, rồi còn chen vào phòng học của ta, các ngươi rảnh đến phát khùng rồi phải không? Hay là nhàm chán quá hóa làm liều? Nên làm gì thì cứ làm đi, đừng làm trễ nãi ta lên lớp!”
Một vị Đại Tôn GIả tỏ ra hết sức vô sỉ nói: “Chí Tôn, chúng ta cũng là học sinh của ngươi, chúng ta cũng muốn nghe ngươi giảng bài!”
Lại có một vị Đại Tôn Giả lên tiếng: “Nghe Chí Tôn giảng bài hiệu quả nhất!”
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói: “Nghe giảng bài cũng được, nhưng không thể ảnh hưởng đến việc ta lên lớp, chừa chỗ trống ở hai hàng đầu tiên ra, ta muốn để lại cho học sinh chính thức của ta!”
Thế là, người phía trước chen về phía sau, người phía sau bị đá ra ngoài.
Đám nhóc con rốt cục cũng vào được, quá khó khăn mà.
Bọn chúng liếc nhìn về đám Chí Tôn đang sắp xếp thành hàng ở phía sau, vênh mặt đắc ý, các ngươi là Chí Tôn thì đã sao, chẳng phải cũng phải ngồi ở phía sau sao? Chúng ta mới là học sinh hàng thật giá thật của Chí Tôn nhân tộc, những người giả mạo các ngươi tránh ra một bên!
Nhưng khi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm trên bục giảng lại trở nên khẩn trương.
Trước kia bọn chúng chỉ xem Lâm Bắc Phàm như một vị lão sư mà thôi, bây giờ mới biết bản thân lão sư chính là nhân vật bự ẩn núp, là idol mà bọn chúng vẫn luôn sùng bái, tâm lý trở nên lo được lo mất.
Biểu hiện của mình có khiến cho lão sư thất vọng hay không?
Bản thân mình có tư cách làm học sinh của lão sư không?
Nhất là bảy ảnh em Hồ Lô, bọn chúng thường xuyên bị vào sổ đen của lão sư, trong lòng hối tiếc không thôi.
Cũng chỉ có vài tên nhóc đếm được trên đầu ngón tay là đang dương dương đắc ý, thành tích của chúng ta tốt, chúng ta thường xuyên đạt được lão sư khen ngợi, chúng ta là học sinh mà lão sư thương yêu nhất.
“Hiện tại bắt đầu giảng bài. Bởi vì ta là lão sư dạy phù văn, cho nên chúng ta nghe giảng vẫn là phù văn, hi vọng mọi người nghe giảng nghiêm túc! Phù văn là đạo lý trụ cột nhất, nắm vững phù văn thì đều sẽ làm ít công to đối với tu luyện bất luận cái gì...”