Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Kỳ thực trên cơ bản mỗi ngày Lâm Bắc Phàm đều đi ra ngoài.
Lần thứ nhất hắn xuất hiện thu hút mọi người vây xem rất nhiều. Người ta đều tò mò muốn nhìn xem sinh hoạt của Thế giới cộng chủ là thế nào, bình thường tu luyện ra sao, có chỗ nào đặc biệt không; tóm lại vây xem tựa như minh tinh vậy.
Có người đi qua đi lại liên tục ở trước mặt Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể được Cộng chủ coi trọng, sau đó thu làm đồ đệ.
... hoặc là được hắn chỉ điểm, như vậy thì kiếm lợi lớn.
Lâm Bắc Phàm đã cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không biểu thị gì.
Thời gian trôi qua, người vây quanh dần dần trở nên ít đi. Dù sao lòng hiếu kỳ của mọi người cũng có hạn, thời gian cũng là có hạn; thay vì ôm ảo tưởng không thực tế, còn không bằng cố gắng đi tu luyện, tìm kiếm cơ duyên, tăng thực lực bản thân lên.
Hơn nữa, Già Thiên thế giới chuẩn bị tiến tới, tất cả mọi người đều gấp rút chuẩn bị tiến vào bên trong thế giới mới tìm kiếm cơ duyên, không rảnh để ý Lâm Bắc Phàm.
Một ngày nọ, Lâm Bắc Phàm đang vui vẻ đi tới Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm, bỗng Diệp Thiên Đế lao đến, lớn tiếng gọi: “Lâm huynh, đừng đóng cửa vội, để cho ta vào trốn mấy ngày!”
“Sao vậy Diệp huynh đệ? Trông ngươi giống như đang đào mệnh vậy, ai có thể khiến cho đường đường là Diệp Thiên Đế chật vật như thế?” Lâm Bắc Phàm chế nhạo.
“Trong thiên hạ này ngoại trừ ngươi ra thì còn ai chứ?” Diệp Phàm u oán nói.
“Không nên nói bậy, mấy tháng nay ta đều ở yên trong nhà không ra ngoài, không hề làm chuyện gì cả!” Lâm Bắc Phàm lập tức phủ nhận.
“Quả thực mấy tháng nay ngươi không hề làm chuyện gì, nhưng ở trên đại hội chí tôn ba tháng trước ngươi lại hố ta đến khổ!” Diệp Thiên Đế nhổ nước bọt “phi” một tiếng: “Kể từ khi biết thế giới cũ của ta sắp đến, tất cả mọi người đều đuổi theo sau ta hỏi tình hình; chuyện gì cũng hỏi, có nguy hiểm gì, có cơ duyên gì, trên trời dưới biển, hỏi xong cái này lại hỏi cái kia, bất kể là trốn đến nơi nào đều bị bọn hắn tìm ra... Suốt ba tháng nay, ta không được nghỉ ngơi lấy một ngày! Trời ạ, đầu ta đã sắp nổ đến nơi rồi!”
“Ừm... điều này chứng tỏ mọi người rất coi trọng vấn đề thế giới biến đổi lớn, rất tốt!” Lâm Bắc Phàm tỏ ra hết sức trịnh thượng, vỗ vỗ bả vai Diệp Phàm, nói: “Chiến hữu khổ cực rồi, đây chính là vì nhân dân phục vụ, tiếp tục cố gắng!”
“Cút! Cái tên bại hoại nhà ngươi!” Diệp Thiên Đế tức giận: “Lâm huynh, hiện tại xem như ta đã nhìn ra, ngươi chính là một tên lừa đảo từ đầu đến đuôi, hố chết người xong không đền mạng! Trước kia ngươi chỉ hố sau lưng, hiện tại lại hố công khai, hơn nữa còn tỏ ra đại nghĩa, ngươi quá xấu xa!”
Lâm Bắc Phàm ủy khuất: “Sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Là ai đẩy ta lên vị trí kia, còn không phải là các ngươi sao? Ta chỉ là cảm kích mọi người ủng hộ, cho nên mới lộ ra tình hình để mọi người chuẩn bị sẵn sàng, làm sao đến miệng của ngươi ta lại thành bại hoại rồi?”
Diệp Thiên Đế lập tức á khẩu không trả lời được.
Chỉ cảm thấy tên trước mắt này quá xấu xa, còn xấu xa hơn cả hắn ta.
“Kỳ thực, ngươi hẳn phải nên thay đổi hướng suy nghĩ mới phải. Già Thiên thế giới tiến đến, ngươi sẽ có thể trở về, chẳng lẽ ngươi không nhớ những bằng hữu bên trong thế giới cũ của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ hồng nhan tri kỷ bên trong thế giới cũ của ngươi sao?” Lâm Bắc Phàm nói.
Diệp Thiên Đế trầm mặc, ai có thể không nhớ chứ?
Trải qua hơn hai năm, không biết bọn hắn sinh hoạt ở thế giới kia có ổn hay không? Có còn ở đó hay không?
Hiện tại ta đã có năng lực, ta có thể bảo hộ các ngươi.
Cho nên, lúc biết thế giới của mình sắp được liên thông, trong lòng hắn không kiềm được háo hức trở lại.
Nhưng lại mang theo tâm trạng bồi hồi không yên, sợ nghe được tin tức xấu.
“Diệp huynh đệ, đọc tự truyện của ngươi cũng biết, bởi vì nguyên nhân thánh thể, nên tu luyện ở thế giới kia khó khăn tầng tầng, hơn nữa phải đối mặt với rất nhiều cường địch, một đường đi đến hiện tại không hề dễ dàng. Cho nên ngươi có thể tiết lộ tin tức cừu địch ra, đến lúc đó chẳng phải là có thù báo thù, có oán báo oán sao? Ngươi nói xem, ai có thể ngăn cản hơn mười vị Chí Tôn liên hợp công kích chứ?” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
“Đúng vậy, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ?” Diệp Thiên Đế giật mình, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm lập tức bất đồng.
Đây quả nhiên là tên hố hàng hạng nhất, giết người không thấy máu.
Thực sự là quá xấu xa, thế nhưng ta thích!
“Đa tạ Lâm huynh, ngày sau gặp lại!” Diệp Thiên Đế không kịp chờ đợi rời đi.
Hắn ta phải chuẩn bị một phần tin tức thật cặn kẽ để công bố ra ngoài, khiến cho cừu địch của mình chết thoải cmn mái.
Tiếp đó, Diệp Thiên Đế liền thật sự làm như thế. Hắn ta chỉnh lý ra một phần tin tức cặn kẽ thông qua tòa báo Viễn Đại công bố ra; hơn nữa hắn ta còn đích thân chiêu sinh diễn thuyết ở bên trong hư giới, thu hút rất nhiều người tới.
Diệp Thiên Đế giảng sinh động như thật, nào là Dao Quang thánh địa, Bắc Nguyên Vương thế gia, Nguyên Thuật thế gia, Thái Cổ vương tộc... đẩy tội ác của cừu địch hắn ta biến thành tày trời, gây nên nhân thần cộng phẫn.
Lại còn rành rọt kể rõ gia sản trong nhà đám cừu địch như lòng bàn tay, khơi dậy lòng tham lam của mọi người.
Cuối cùng, hắn còn đặc biệt nhắc nhở mọi người phải cẩn thận một con chó đen tên là Hắc Hoàng, còn có một tên đạo sĩ béo bất lương tên là Đoạn Đức. Bởi vì con hắc cẩu đó rất thích bắt người ta làm nhân sủng, mà tên đạo sĩ béo bất lương kia lại thích đào mộ tổ nhà người ta để trộm đồ; nhắc nhở mọi người cần đặc biệt chú ý.
Đụng phải bọn hắn tốt nhất là đừng nói nhảm, trực tiếp công kích.
Đám người nghiêm túc ghi chép lại, đánh dấu rõ đây là trọng điểm, nhất định phải kiểm tra.
Vô Thủy đại đế ẩn nấp trong đám người đứng xem lắc lắc đầu cười. Không cần nghĩ cũng biết con hắc cẩu kia chính là Tiểu Hắc hắn nuôi từ bé, không ngờ sau khi hắn không ở đó lại làm ra nhiều chuyện dở khóc dở cười như vậy.
... .
Về phần tên đạo sĩ béo gọi là Đoạn Đức kia...
Ánh mắt Vô Thủy trở nên thận trọng, bởi vì ở niên đại đó của mình, dường như cũng gặp được hắn ta.
Một người đã sống mấy trăm ngàn năm, không đơn giản đâu.
Cuối cùng, Diệp Thiên Đế mặt đỏ bừng bừng nói: “Chư vị, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì thánh địa cổ thế gia gì đó, sinh vật thái cổ, cấm địa sinh mệnh gì đó... tất cả đều không thể ngăn cản được chúng ta! Còn có con đại hắc cẩu cùng đạo sĩ béo bất lương kia, nhất định bọn hắn sẽ gặp phải quả báo bị trừng phạt! Phía trước chúng ta, không có địch thủ!”
“Phía trước chúng ta, không có địch thủ!” Mọi người đồng thanh hô.
Vào lúc này, ở bên trong Già Thiên thế giới.
Đại hắc cẩu Hắc Hoàng – con chó bị Diệp Thiên Đế nhớ mãi không quên, đạo sĩ béo bất lương Đoạn Đức, cùng với hảo hữu Bàng Bác của hắn vậy mà đang tụ tập cùng nhau. Hắc Hoàng đang loay hoay với trận văn trước mặt, hai người còn lại thì ở bên cạnh quan sát.
“Xong chưa, đã gần ba tháng rồi, ngươi muốn giày vò tới khi nào đây?” Đạo sĩ béo bất lương thúc giục.
“Gâu! Cũng sắp xong rồi, ngươi đã thúc mấy trăm lần rồi đó, ngươi không thấy phiền thì ta cũng thấy phiền!” Đại hắc cẩu không nhịn được nói.
“Nơi này thật sự kết nối với một thế giới khác sao?” Bàng Bác nghi vấn.
“Đó là đương nhiên, với tư cách là con chó được Vô Thủy đại đế sủng ái nhất, bản hoàng đã bao giờ sai lầm chưa?” Hắc Hoàng không biết xấu hổ nói.
Hai người lập tức lộ ra ánh mắt nghi ngờ.