Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 689 - Chương 689. Thông Đạo Lưỡng Giới Mở Ra!

Chương 689. Thông đạo lưỡng giới mở ra! Chương 689. Thông đạo lưỡng giới mở ra!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

“Ánh mắt của các ngươi như vậy là sao? Không tín nhiệm ta sao?” Hắc Hoàng chột dạ, nhưng vẫn lớn tiếng nói.

“Còn cần phải nói sao, ngươi xem chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi đã phạm sai lần bao nhiêu lần rồi? Thường xuyên truyền tống sai địa điểm, có một lần còn trực tiếp tiến vào hang ổ địch nhân, kém chút nữa bị bắt lại thiêu chết!” Bàng Bác phỉ nhổ.

“Gâu gâu! Sai sót chút ít vẫn có thể thông cảm được, không phải cuối cùng ta đã cứu các ngươi ra sao?” Hắc Hoàng giảo biện.

“Đó tuyệt đối là vận khí cứt chó!” Đạo sĩ béo bất lương nói.

“Hắc cẩu, chắc chắn ngươi đã dẫm phải cứt chó mới may mắn được một lần!” Bàng Bác nói.

“Ta cắn chết ngươi tên nhân sủng này!” Hắc Hoàng mở miệng chó ra cắn chân hắn ta.

“Ngươi mới là sủng vật, mau thả ta ra! Thả ta ra... Tên khốn nạn nhà ngươi, cắn chảy cả máu rồi!” Bàng Bác la lớn. Động một chút lại muốn cắn người, thật muốn đạp chết con chó này.

Một người một chó nháo một trận, rốt cục Hắc Hoàng cũng thả lỏng miệng chó ra, lớn tiếng nói: “Ta nói cho các ngươi biết, không gian nơi này rất yếu kém, chắc chắn là kết nối với một đại thế giới vô hạn đầy cơ duyên khác, nói không chừng lại có truyền thừa của đại đế cũng nên! Gần đây không gian ba động càng ngày càng kịch liệt, hai ngày nữa thông đạo không gian hẳn là sẽ mở ra, lúc đó chúng ta có thể sớm đi vào tìm kiếm cơ duyên!”

“Được rồi, dù sao cũng đã chờ đợi lâu như vậy, lại chờ ngươi thêm hai ngày nữa đi!” Bàng Bác bịt lại vị trí rướm máu ở đùi, mắng: “Chó chết, há miệng quá độc ác, lần sau còn hút máu ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!”

Thế là, hai người tiếp tục chờ con chó này loay hoay với trận bàn.

Bàng Bác nhàm chán ngồi ở bên cạnh, than thở: “Aiii, cũng không biết tiểu Diệp tử hiện tại thế nào rồi? Từ sau khi trở lại địa cầu cho tới bây giờ đã hơn hai năm, không biết có gặp được cha mẹ mình hay không? Không biết có trảm đạo hay không? Không biết có còn trở về nữa hay không...”

Hai người là hảo huynh đệ quen biết nhiều năm, cùng ngồi trên chín con rồng kéo quan tài đi từ địa cầu đi tới viên tinh cầu này, bởi vì có huyết mạch Yêu tộc cho nên trở thành một tu luyện giả.

Vì nhớ nhung thân nhân ở địa cầu cho nên Diệp Phàm tuyển chọn trở về, mà hắn ta lại không cùng đi theo.

Hiện tại đã trôi qua 20 năm, bằng thời gian một thế hệ, có thêm một tia tưởng niệm.

“Có lẽ đã chết rồi. Thế nhưng thánh thể sẽ không mục rữa, hôm nào ta đi đào mộ phần của hắn, nấu thánh thể của hắn làm thuốc uống, nhất định là đại bổ!” Ánh mắt đạo sĩ bất lương Đoạn Đức tỏa sáng.

Hắc Hoàng kêu to: “Gâu! Ta còn cần hắn sinh một đứa Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai cho ta, ngươi lại nguyền rủa hắn chết, ta cắn chết ngươi!”

Bàng Bác cũng hô lên: “Quả thực đáng chết, ta giết chết ngươi!”

Thế là một người một chó đánh cho tên đạo sĩ bất lương một trận.

Cứ nhốn nháo như vậy, một ngày liền trôi qua, không gian ba động càng ngày càng kịch liệt.

Hắc Hoàng kêu to: “Không tốt! Phiền phức rồi, không gian ba động quá kịch liệt sẽ thu hút những cường giả khác tới đây!”

“Vậy ngươi mau khống chế lại, người khác mà tới thì sẽ không có phần chúng ta nữa!” Đạo sĩ bất lương vô cùng lo lắng.

“Ta không khống chế nổi, thế giới đối diện vượt qua sự tưởng tượng của ta, ta căn bản không thể khống chế được, trừ khi đại đế ra tay! Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, thông đạo lưỡng giới có thể sắp khai thông rồi!” Hắc Hoàng gọi.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, không gian đã bị phá vỡ.

Lực lượng cuồng bạo quét ngang qua, hai người một chó đều bị cỗ lực lượng này chấn bay ra bên ngoài đến mấy ngàn dặm, sắc mặt kinh hãi.

Cùng lúc đó, linh khí ở thế giới khôi phục linh khí mãnh liệt tràn qua, tạo thành vòi rồng linh khí. Bên trong linh khí nồng đậm xen lẫn vài tia tiên linh chi khí, khiến cho người ta hít vào liền chấn động tinh thần.

“Đây là cơ duyên! Cơ duyên ngập trời! Ta dám khẳng định, đối diện chắc chắn là một bảo tàng khổng lồ có vô số kỳ trân dị bảo! Bảo tàng khổng lồ, ta tới đây!” Đạo sĩ đạo bất lương tỏ ra tham lam, kích động vọt tới.

“Gâu! Cơ duyên này là ta phát hiện ra trước, để cho ta đi vào trước!” Hắc Hoàng kích động nói, hai cái chân đứng lên như người thi triển bí tự chữ “Hành”, xông vào trước tiên.

Bàng Bác cũng không nhịn được, vọt theo sau.

Tốc độ Hắc Hoàng nhanh nhất, vọt tới cửa thông đạo đầu tiên, kết quả là nó lại nhanh chóng dừng lại.

Đạo sĩ bất lương là người thứ hai, vì tốc độ quá nhanh nên đụng phải Hắc Hoàng dừng lại đột ngột, hắn mắng to: “Con chó chết nhà ngươi, hành động không giống người chút nào, chơi như vậy thú vị lắm sao? Trở về ta sẽ giết chết ngươi!”

Nói rồi hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, kết quả là cũng ngây ngẩn cả người.

Bàng Bác là người thứ ba, bởi vì tương đối thận trọng nên không đụng phải một người một chó, trực tiếp đứng trước thông đạo ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy, trước mặt hai người một chó lại là một đám người lít nhít.

Mà đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là khí thế những người kia đều rất mạnh, mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi; mới chỉ vẻn vẹn để lộ ra một tia khí tức đã khiến cho hai chân bọn hắn run lên, cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

“Làm sao... Làm sao lại có người mạnh như vậy? Dường như mỗi người đều mạnh hơn ta thì phải...” Hai chân Bàng Bác run lên, mồ hôi túa ra đầy mặt run rẩy nói, ánh mắt hiện lên sắc thái không thể tin nổi.

Bây giờ hắn đã là cường giả cấp Thánh nhân, ở trong thế hệ trẻ cũng là người nổi bật, thậm chí có thể tranh phong cùng cường giả thế hệ trước. Nhưng ở trước mặt đám người này, tu vi của hắn hoàn toàn không thấm vào đâu.

Bởi vì đám người phía trước này mang lại cho hắn cảm giác, thực lực thấp nhất cũng phải là Thánh nhân.

“Bàng Bác, ngươi... cảm giác của ngươi không hề sai, bọn hắn đều mạnh hơn so với ngươi, bởi vì bọn hắn đều là cường giả cấp Thánh nhân trở lên! Hơn nữa cường giả như vậy lại có hơn nghìn người! Ta ngất!” Đạo sĩ bất lương hốt hoảng, có cảm tưởng như đang nằm mơ.

Bàng Bác cũng muốn ngất, hơn ngàn tên cường giả thấp nhất cũng là cấp Thánh nhân!

“Vậy... còn hơn 20 người phía trước cho ta cảm giác hết sức nguy hiểm kia, bọn họ là ai?” Bàng Bác chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Bọn hắn... tất cả bọn hắn đều là đại đế!” 4 chân của Hắc Hoàng đều mềm nhũn.

Mẹ của ta ơi, đây quả thật là khiêu chiến ánh mắt chó của nó mà!

Không phải nói hai đại đế sẽ không thể cùng lúc gặp nhau sao?

Sao nơi này lại có nhiều đại đế như vậy?

Hơn nữa mỗi một người lại đều trẻ tuổi như vậy?

Thế giới đối diện này rốt cuộc là một thế giới kinh khủng đến mức nào?

Vào lúc này, các vị thiên kiêu ở thế giới khôi phục linh khí cũng đang cảm nhận khí tức của một cái thế giới khác.

“Đây chính là thế giới cũ của Thiên Đế sao? Có cảm giác dường như cũng bình thường thôi!”

“Không nên nói như vậy, thế giới có thể dựng dục ra Thiên Đế sẽ đơn giản sao? Nghe nói hai vị Thần ma thiên kiêu như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia đều đến từ thế giới này, cho nên thế giới này nhất định không đơn giản!”

“Linh khí nơi này hình như cũng không dày đặc, lại càng không có tiên linh chi khí!”

“Có lẽ là có cơ duyên khác đi!”

“A? Nơi này sao lại có hai người một chó vậy? Thoạt nhìn hình như thực lực cũng không kém!”

“Nhìn có vẻ quen quen!”

...

Tất cả mọi người đều chú ý tới Bàng Bác, đạo sĩ bất lương cùng với Hắc Hoàng ở đối diện.

Bình Luận (0)
Comment