Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 690 - Chương 690. Hắc Hoàng, Đạo Sĩ Bất Lương Quỳ!

Chương 690. Hắc Hoàng, đạo sĩ bất lương quỳ! Chương 690. Hắc Hoàng, đạo sĩ bất lương quỳ!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Bị ánh mắt nhiều cường giả như vậy đảo qua, Bàng Bác, đạo sĩ bất lương cùng với Hắc Hoàng bị dọa đến mức muốn xụi lơ.

Mẹ nó, ở đâu mà đến nhiều cường giả biến thái như vậy?

Có còn chừa cho người ta một con đường sống hay không?

“Hắc cẩu, bình thường không phải ngươi rất có năng lực hay sao, thường xuyên thổi phồng tạo nghệ trận pháp của ngươi là thiên hạ đệ nhất mà? Còn không mau mang theo chúng ta chạy đi, mạng của chúng ta đang nằm ở trong tay của ngươi đó!” Bàng Bác nhỏ giọng nói.

“Mấu chốt là không trốn thoát được, bị nhiều đại đế nhìn chằm chằm như vậy, ngươi muốn trốn như thế nào?” Hắc Hoàng cười khổ.

Đi theo Vô Thủy đại đế nhiều năm như vậy, nó biết được sự khủng bố của đại đế hơn ai hết, đó đã là một cấp độ lực lượng hoàn toàn khác biệt, tất cả giãy giụa đều vô dụng. Gặp phải đại đế không chạy được, trực tiếp chờ chết còn có thể được chết thống khoái.

“Đào nhiều mộ đại đế như vậy, hôm nay lại bị nhiều đại đế truy sát...” đạo sĩ bất lương Đoạn Đức ngửa mặt lên trời thở dài: “Chẳng lẽ đây chính là báo ứng của ta sao? Ông trời à ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta sẽ không đào mộ nữa!”

Cuối cùng, vẫn là Hắc Hoàng có kiến thức rộng rãi, đồng thời cũng là vô sỉ nhất nói: “Chư vị cường giả, hoan nghênh đi tới thế giới của chúng ta! Các ngươi có cần một người dẫn đường hay không, ta có thể phục vụ miễn phí cho các vị! Không phải ta khoác lác, trong khắp thiên hạ không ai có thể biết được vị trí của kỳ trân dị bảo ở thế giới này hơn ta cả, cam đoan sẽ giúp cho các vị thắng lợi trở về!”

Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức cũng kịp phản ứng, nhảy qua bên cạnh miệng cười như một tên Hán gian nói: “Các vị cường giả, các ngươi có muốn đi đào đế mộ hay không? Hư Không đại đế, Hằng Vũ đại đế, Thanh Đế... Mộ của đại đế nào mà ta chưa từng đào chứ? Ta có thể dẫn đường cho các vị, cam đoan có thể có đại thu hoạch!”

Bàng Bác khiếp sợ nhìn một người một chó này, thật sự là vì mạng mà ngay cả tiết tháo cũng không cần.

Hắn ta kéo giãn khoảng cách với bọn họ, như thể muốn nói ‘ta xấu hổ làm bạn với các ngươi’.

“Thật là một con chó thú vị, còn có đạo sĩ béo!” Tiểu Na Tra giẫm lên Phong Hỏa luân bay ra, quơ quơ nắm đấm nhỏ uy hiếp nói: “Các ngươi tên là gì? Từ đâu đến? Làm công việc gì? Sao lại xuất hiện ở đây... Nếu như các ngươi dám nói bậy trước mặt, ta sẽ đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất!”

Hai người một chó bị dọa đến hãi hùng khiếp vía.

Còn nhỏ như vậy mà đã thành đại đế, để cho đám người tu luyện cả nửa đời người như bọn hắn làm sao chịu nổi đây?

“Vị đại đế này, chúng ta là...”

Đúng lúc này, có một vị đại tôn kêu lên: “Ta nghĩ ra bọn họ là ai rồi! Con đại hắc cẩu kia chính là Hắc Hoàng mà Diệp Thiên Đế nói tới, thích thu phục người khác làm nhân sủng, thích cắn người, mặc một cái quần cộc suốt ngày chạy loạn, vô cùng xảo trá! Còn tên đạo sĩ béo này, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra chính là tên đạo sĩ bất lương Đoạn Đức, thích đào mộ tổ nhà người khác, phát rồ, nhân thần cộng phẫn! Hai tên này đều không phải là thứ tốt gì!”

Đạo sĩ bất lương và Hắc Hoàng lảo đảo một cái, những người này sao lại biết được lai lịch bọn hắn?

Đám người đồng loạt nhìn qua, ánh mắt trở nên hết sức sắc bén.

“Thì ra là Hắc Hoàng thích thu nhân sủng và đạo sĩ bất lương chuyên đào mộ tổ nhà người khác, chẳng trách điệu bộ muốn ăn đòn như vậy!”

“Thiên Đế nói, bọn hắn nói láo hết bộ này đến bộ khác, tuyệt đối không thể tin được!”

“Tốt nhất là trực tiếp bắt giữ, phong bế miệng của bọn hắn lại, hành hung một trận!”

“Con hắc cẩu kia trực tiếp bắt lại nướng đi!”

“Tên đạo sĩ thúi kia chôn ngay tại chỗ đi, thích đào mộ hả, ta sẽ tặng cho hắn một ngôi mộ!”

...

Đạo sĩ bất lương cùng Hắc Hoàng run lẩy bẩy, tên Thiên Đế gì đó có thù oán với bọn hắn hay sao mà phải hại bọn hắn như vậy chứ?

Mọi người chú ý đến Bàng Bác ở bên cạnh, tiểu Na Tra hỏi: “Ngươi là ai, quan hệ với bọn hắn như thế nào?”

“Ta chỉ là đi ngang qua, không quen biết bọn hắn!” Bàng Bác lập tức phủi sạch quan hệ, hơn nữa còn kéo dài khoảng cách, biểu thị phân rõ giới hạn.

Đạo sĩ bất lương cùng Hắc Hoàng tức đến muốn hộc máu, thực sự là kết bạn không cẩn thận mà.

“Nói bậy, chúng ta rõ ràng là cùng một bọn, ta còn từng cắn chân của hắn ta, gâu!” Hắc Hoàng la lên.

“Các vị đại nhân các ngươi cũng nghe thấy rồi đó, con hắc cẩu này cắn chân của ta, ta và nó có mối thù không đội trời chung, mau bắt bọn chúng lại!” Bàng Bác tỏ ra đầy căm phẫn nói.

“Không cần quan tâm nhiều, ta muốn bắt hết tất cả các ngươi!” Tiểu Na Tra thi triển Hỗn Thiên lăng, trói toàn bộ ba người này lại, nói: “Trước tiên đánh tên đạo sĩ thúi và con hắc cẩu này một trận, về phần ngươi... để bàn lại!”

Sau đó, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người một chó vang lên.

Những người khác thì nhanh chóng tràn vào Già Thiên thế giới, tìm kiếm cơ duyên thế giới.

Quyển “Diệp Thiên Đế truyện” kia bọn hắn đã đọc thuộc làu, hơn nữa còn có Thiên Đế đích thân chiêu sinh giảng giải, cho nên vừa tiến vào Già Thiên thế giới bọn hắn đã xác định được phương hướng có cơ duyên chạy đi.

Thế lực Bắc Đẩu tinh ở khắp nơi đều đã bị kinh động, cường giả nhao nhao xuất quan, chạy đến thông đạo.

“Các ngươi là ai, từ đâu đến?” Một tên thanh niên tài hoa xuất chúng trong đó chặn đường hỏi.

“Ngươi là ai, thoạt nhìn nhỏ yếu như vậy lại dám cản đường chúng ta?”

Tên thanh niên giận dữ, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Ta đến từ tại Diêu Quang thánh địa, thánh tử hiện tại chính là sư huynh của ta! Đám người lai lịch không rõ các ngươi tốt nhất là lập tức thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn theo ta trở về nhận tội!”

“Thì ra ngươi đến từ Diêu Quang thánh địa, nghe nói Diêu Quang thánh địa là một thánh địa Bắc Đẩu tinh vực ở Đông Hoang, tuyệt kỹ là các loại Thánh Quang thuật, Hỗn Nguyên thánh quang thuật; có được cực đạo đế binh là Long Văn hắc kim đỉnh, là cực đạo đế binh được các đời thánh hiền, trưởng lão, đệ tử Diêu Quang thánh địa cúng bái năm vạn năm mà tự động chứng đạo, là đế binh bắc đẩu duy nhất không phải do đại đế tạo thành...” Đám người thuộc như lòng bàn tay.

Tên đệ tử thánh địa kia sợ đến choáng váng: “Các ngươi... Tại sao các ngươi lại biết rõ ràng như vậy?”

“Ngươi không có tư cách để biết!” Các vị Đại Tôn Giả nhào tới, không tốn chút sức nào trói hắn lại, sau đó nhắm về hướng Diêu Quang thánh địa phương tiến lên, đi vơ vét bảo tàng thánh địa.

...

Ở một phương hướng khác, một vị trung niên dẫn theo binh mã chặn ở phía trước lại, hết sức nghiêm túc nói: “Tại hạ Vương Thành Khôn - Vương gia gia tộc Bắc Nguyên, chư vị tới đây không biết là đến cùng có chuyện gì?”

Đám người giật mình: “Ngươi chính là Vương Thành Khôn? Nói như vậy nhi tử của ngươi chính là Vương Đằng?”

Một vị đại tôn trong đó đọc lên: “Vương Đằng, thiếu tộc trưởng của Bắc Nguyên Vương gia, thời điểm xuất thế chưa được hai tuổi từng được một con tiên hạc mang đi, đạt được truyền thừa của Loạn Cổ đại đế. Thời điểm bảy tuổi, ở Cổ Thần hồ Bắc Vực lấy được Kim Sắc Cổ Chiến Xa, 9 tuổi ở Cổ Đế sơn lấy được Loạn Cổ Thần Phù, Thiên Đế thánh kiếm. Mười hai tuổi đạt được Bất tử thần hoàng, cũng tu luyện được bí tự chữ “Tiền”, Loạn Cổ kinh, Loạn Thiên thánh thuật, Loạn Cổ bí thuật, Trảm Ngã minh đạo quyết, Vĩnh hằng trục xuất, Thập Tự tinh vực giao xoa... Đông đảo kỳ ngộ đều rơi vào người, trải nghiệm so với Loạn Cổ đại đế cũng không kém thua bao nhiêu! Tuyệt đối là con cưng của trời, có danh hào là Bắc Đế!”

Vậy mà lại biết đến cặn kẽ như vậy?

Vương Thành Khôn kiêu ngạo, phô trương nói: “Các ngươi nói không sai, Vương Đằng con ta có phong thái đại đế! Các ngươi thức thời tốt nhất là thúc thủ chịu trói, theo ta trở về nhận tội, tránh khỏi đau khổ da thịt!”

Bình Luận (0)
Comment