Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Mắt tất cả mọi người sáng rực lên.
"Thật sự là Vương Đằng kia?"
"Vương Đằng biết nhiều bí thuật như vậy, có nhiều dị bảo như vậy... Thiên Đế nói, nếu như có thể bắt hắn lại thì tuyệt đối phát tài!"
"Vương Đằng là người ta muốn công lược nhất sau khi tiến vào thế giới!"
"Nhanh trói bọn họ lại, sau đó đi bắt Vương Đằng, nhân tiện cướp Vương gia luôn!"
"Quá may mắn, vừa đến đã gặp phải phụ thân Vương Đằng!"
...
Đám người cùng tiến lên, phụ thân Vương Đằng - Vương Thành Khôn lập tức bị trói lại, hắn hoảng sợ nói: "Các ngươi... Các ngươi không thể làm như thế!"
Đám người không để ý tới hắn, trói xong liền mài dao xoèn xoẹt đi tìm Vương Đằng.
Vương Đằng quả thực rất lợi hại, hắn có phong thái của bậc Đại Đế, trên thân có vô số bí thuật và bí bảo, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối cùng hắn nhất định có thể thăng lên làm Đại Đế, là một vị thiên chi kiêu tử.
Thế nhưng hắn có lợi hại hơn nữa thì vẫn chưa phải là Đại Đế, đối mặt với nhiều Đại Tôn giả vây công như vậy, hắn vẫn bị đào sạch sẽ.
...
Còn có rất nhiều người đi tìm các thế lực xui xẻo khác.
Ví dụ như hai đại sát thủ Thần Triều Địa Ngục và Nhân Thế Gian có ân oán với Diệp Phàm, cho dù tổ chức sát thủ của bọn họ rất giỏi trốn chạy, nhưng thế giới được linh khí khôi phục không hề thiếu kỳ nhân dị sĩ, Chính Nghĩa Tu La dựa vào Thiện Ác Nhãn để tìm ra từng phân bộ của sát thủ Thần Triều Địa Ngục, sau đó một người một đao quét sạch toàn bộ, không để lại bất cứ ai sống sót.
Còn có Siêu Cấp Thần Thám Hà Tu Văn, dựa vào thủ đoạn xuất sắc của thám tử, dẫn theo một đám nhân sĩ chính nghĩa tìm ra tổng bộ của sát thủ Thần Triều Nhân Thế Gian, đưa tất cả sát thủ ra trước công lý.
Sinh vật Thái Cổ sinh tồn ở thời đại xa xưa nhất, thường xuyên ức hiếp Nhân tộc, có sinh vật còn lấy nhân loại làm thức ăn, điều đó khiến nhân loại căm hận nhất, cho nên mấy vị Chí Tôn đã dẫn mấy trăm Đại Tôn giả và mấy ngàn tôn giả tới liên hợp vây giết.
Chưa tới một ngày, tất cả Hoàng tộc, Vương tộc Thái Cổ làm việc ác đều bị tàn sát sạch sẽ, cho dù sau lưng có Chuẩn Đế và Đế Binh đều vô dụng, Bắc Đẩu Tinh gần như bị nhiễm đỏ.
Các Chí Tôn có thực lực tương đối cường đại thì theo dõi Cấm Địa Sinh Mệnh.
Cấm Địa Sinh Mệnh có tài nguyên vô cùng phong phú, ví dụ như Ngộ Đạo Cổ Trà thụ trên Bất Tử sơn, cổ khoáng thần nguyên Thái Sơ đếm không hết, đây đều là những đồ vật khiến cho cao thủ Chí Tôn thèm đỏ mắt.
Hơn nữa Cấm Địa Sinh Mệnh vẫn là nơi hắc ám nhất thời đại này, lão bất tử trong đó vì muốn kéo dài sinh mệnh của bản thân mà gây ra nhiều lần náo động hắc ám, tội ác tày trời, hoàn toàn không cần tồn tại.
Các Chí Tôn tương đối cường đại: Na Tra, Ngao Bính, Son Goku, Trần Bắc Huyền, Khô Lâu Đại Đế, đều tự mình suất lĩnh mấy vị Chí Tôn tiến đánh một cấm địa, một đường quét ngang.
Một ngày nọ, Bắc Đẩu Tinh bấp bênh, chìm trong sợ hãi vô tận.
Lúc này, Bàng Bác, đạo sĩ bất lương Đoạn Đức cùng với Hắc Hoàng Y Nguyên bị trói lại treo lên thật cao.
Trong đó, đạo sĩ bất lương và Hắc Hoàng còn bị đánh đập, toàn thân da tróc thịt bong, hít vào nhiều mà thở ra thì ít, nói chuyện hữu khí vô lực.
"Vô Lượng Thiên Tôn cái mụ nội, bây giờ lão đạo đúng là bị ngươi hại chết rồi!" Đạo sĩ bất lương bày ra vẻ mặt cầu xin m: "Không chỉ chẳng được lợi lộc gì, mà ngay cả cái mạng này cũng có khả năng mất luôn! Ngươi quả nhiên là tai tinh!"
"Gâu! Còn nói năng lung tung nữa cẩn thận ta cắn chết ngươi!" Hắc Hoàng nhe răng nhếch miệng.
Đạo sĩ bất lương kêu to: "Có bản lĩnh thì ngươi đến cắn đi! Các vị đại nhân, cái con hắc cẩu này còn chưa chịu đủ giáo huấn, lại còn mắc bệnh chó dại nữa, mọi người mau đánh nó đi, đánh chết nó mới thôi!"
"Gâu!" Hắc Hoàng cắn thật, dùng sức rất mạnh.
"A! Đau đau đau đau đau..."
Người bắt giam bọn họ không hề để ý, còn mừng rỡ đứng một bên xem kịch vui.
"Ai, các ngươi đừng có ồn ào!" Bàng Bác ai thán: "Bỗng nhiên có nhiều cường giả tràn tới như vậy, cũng không biết thế giới chúng ta thế nào rồi? Nếu như thế giới bị hủy, chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành tội nhân!"
"Gâu! Không thể nói như vậy!" Hắc Hoàng thả lỏng miệng chó, nói: "Coi như không có chúng ta, Thông Đạo Y Nguyên này cũng sẽ mở ra, đó là thiên định, cho dù là Đại Đế cũng không thể ngăn cản! Bây giờ ngươi còn có tâm tình để ý tới người khác à? Trước tiên nên nghĩ xem mình có thể sống tới ngày mai không rồi nói! Gâu gâu!"
"Nói đúng! Có thể là do ta đào mộ nhiều quá, quá tổn hại âm đức!" Đạo sĩ bất lương vô cùng thành khẩn nói: "Ta thề, nếu như lần này ta có thể sống sót, ta sẽ không đào mộ tổ nhà người khác nữa, nếu không sẽ chết không yên thâ !"
Một người một chó còn lại bật cười ha ha.
Đạo sĩ bất lương mà không đào mộ, mặt trời mọc ở đằng Tây.
"Các ngươi cười cái gì mà cười, ta đang nghiêm túc!" Đạo sĩ bất lương kêu to.
Một người một chó càng cười lớn tiếng hơn.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới: "Diệp Thiên Đế đến, mọi người chuẩn bị nghênh đón!"
Tất cả những người canh giữ đều đứng thẳng dậy, cung kính chờ đợi.
Hai người một chó không lộn xộn nữa, chuyện bọn họ bị trói chắc chắn có liên quan tới Diệp Thiên Đế kia, bọn họ muốn biết rõ rốt cuộc người này là ai, vì sao lại gây khó dễ cho bọn họ.
Lúc này, phía xa có một người bay tới, giống như người trong chốn thần tiên.
"Người kia hình như có chút quen mắt..." Hắc Hoàng trừng lớn mắt chó, nghiêm túc quan sát.
Đạo sĩ bất lương gật đầu: "Quả thật có chút quen, trông giống như Diệp Phàm. Nhưng mà tiểu tử Diệp Phàm kia không cường đại tới vậy. Diệp Phàm chẳng lẽ có quan hệ gì với người này?"
"Trời ạ, kia là tiểu Diệp tử Diệp Phàm!" Bàng Bác hưng phấn, kích động giãy giụa: "Tiểu Diệp tử, nhanh tới cứu chúng ta!"
Cuối cùng Diệp Phàm cũng đi tới trước mặt bọn họ, trên mặt nở nụ cười mỉm: "Chư vị hảo, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đạo sĩ bất lương và Hắc Hoàng đều rất kinh hãi, thế mà thật sự là Diệp Phàm.
"Diệp Diệp... Phàm? Ngươi chính là Diệp Thiên Đế kia?" Hắc Hoàng lắp ba lắp bắp hỏi.
Diệp Phàm gật đầu một cái, có chút đắc ý: "Thật trăm phần trăm!"
"Trời ạ, cái tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi hại chúng ta chịu khổ! Mau chóng bỏ ta xuống!" Đạo sĩ bất lương béo ú kêu to.
"Mau thả chúng ta xuống tới! Gâu, bằng không ta cắn chết ngươi!" Hắc Hoàng cũng kêu.
Kết quả, Diệp Thiên Đế không nói gì, người canh giữ bọn họ đã đi lên quạt mấy cái bạt tai, lớn tiếng quát: "Diệp Thiên Đế chính là một trong những trụ cột của Nhân tộc, được mọi người tôn sùng, các ngươi không được vô lễ!"
"Tôn kính hắn? Ta nhổ vào!" Đạo sĩ bất lương nhổ ngụm nước bọt chứa máu.
"Lớn mật! Vả miệng!" Người canh giữ tức giận, sau đó lại giơ tay lên chát chát chát, mặt đều bị đánh sưng.
Hắc Hoàng ở bên cạnh nhìn mà đồng cảm trong lòng, may mà hắn không lắm mồm, nếu không thì hắn đã thảm.
Thiên Đế Diệp Phàm vui vẻ nhìn tất cả, tâm tình vô cùng sảng khoái!
Lúc trước khi ta vừa tới Bắc Đẩu Tinh đã bị các ngươi lừa thảm, hiện giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên ta hố chết các ngươi.
Loại cảm giác lừa người này thật sự quá sung sướng, sảng khoái trước nay chưa từng có!
Khó trách Lâm huynh lại làm liên tục không biết mệt, hắn cũng tìm được niềm vui thú từ trong đó, quyết định từ nay về sau sẽ lấy thế giới cộng chủ làm chuẩn, phát triển kỹ năng này tới tận cùng.
"Các ngươi làm tốt lắm, chỉ cần bọn họ dám nói ra lời cuồng ngôn, các ngươi cứ đánh thật mạnh cho ta! Chỉ cần không xảy ra án mạng, các ngươi muốn chơi thế nào cứ tùy ý! Ta xem trọng các ngươi!" Diệp Thiên Đế cổ vũ.
"Rõ, Diệp Thiên Đế!" Được Thiên Đế khen ngợi, người canh gác rất kích động, quyết định sẽ không phụ làm phụ lòng Thiên Đế.
"Người này vô tội, ta mang hắn đi trước!" Diệp Phàm cởi dây thừng trên người Bàng Bác ra, sau đó dẫn hắn đi.
"Tiểu tử thối ngươi không được đi, mau chóng thả chúng ta ra!"
"Chúng ta biết lỗi rồi, đừng đi!"
Đạo sĩ béo bất lương và hắc cẩu lớn tiếng gọi, sau đó lại bị chát chát chát...
Mặt lại sưng phồng lên.