Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đang ở trong Thanh Bạch nhân gia ăn.
Xung quanh không có ai, trên đường cũng vô cùng quạnh quẽ, bởi vì tất cả mọi người đều đang tiến đánh thế giới Già Thiên, không ai rảnh chơi ở đây.
Lâm Bắc Phàm không đi tranh đoạt cơ duyên, bởi vì phần lớn cơ duyên ở thế giới Già Thiên đều không khiến hắn thấy hứng thú.
Thể nội hắn có vạn thế giới trung thiên đỉnh cấp, tài liệu Đế Binh, thần dược bất tử gì mà chẳng có? Muốn bao nhiêu là có thể tạo ra bấy nhiêu, cho nên căn bản không cần tranh đoạt với người khác, kém sang.
Cũng chỉ có tài liệu cấp Thần Ma mới có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, ví dụ như Tam Thế Quan Tài, Hoang Tháp các thứ, mà đến Hoang Tháp cũng chỉ là miễn cưỡng chấp nhận.
Cho nên bây giờ hắn thà tốn tâm tư đi cảm ngộ pháp tắc.
Càng lĩnh ngộ được nhiều pháp tắc thì hắn lại càng mạnh, có thể thăng cấp các thế giới thể nội.
Bên trong Thanh Bạch nhân gia, ngoài Lâm Bắc Phàm ra còn có một người nữa, đó là tiểu công chúa của Mộc tộc, Mộc Li. Nàng ngồi ở bàn đối diện với Lâm Bắc Phàm, hai tay chống cằm nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, chưa từng dời mắt.
"Nhìn lâu như vậy, đã nhìn đủ chưa?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Không đủ!" Mộc Li lắc lắc đầu.
"Tại sao ngươi không đi tới thế giới mới tìm kiếm cơ duyên?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Mộc Li lắc lắc đầu: "Thế giới kia không có đồ ta thích, ta không muốn đi! Nhưng mà phụ thân và gia gia ta đi."
Lại nhìn một hồi, trong miệng thì thào: "Lâm Bắc Phàm, rốt cuộc ngươi có phải Đạo Tặc hay không!"
"Dĩ nhiên không phải, Đạo Tặc cùng lắm chỉ là phường cường đạo, làm sao xứng với thân phận thế giới cộng chủ của ta?" Lâm Bắc Phàm chỉ lên tử kim ấn ký trên trán, hết sức nghiêm túc nói.
"Không cho phép ngươi nói Đạo Tặc như vậy!" Mộc Li xông qua hét lên.
Sau đó ngồi xuống, hai mắt càng tăng vẻ hồ nghi: "Hiện giờ ta càng ngày càng tin tưởng ngươi là Đạo Tặc!"
Lâm Bắc Phàm lạnh nhạt uống một ngụm trà, không để ý tới nàng.
Mộc Li nói tiếp: "Thứ nhất, vào thời điểm Luyện Thể bí cảnh vừa mới mở ra 20 năm trước, trong thiên hạ đã có ai tu luyện đến cảnh giới Đại Tôn đâu? Chỉ có một mình ngươi, đạo tặc lại là một Đại Tôn. Thứ hai, ngươi rất thích dùng acc nhỏ, trước đó dùng Dạ Ma, về sau lại có thêm một cái Thời Không lâu chủ, ngươi đã hay dùng như vậy rồi, nói không chừng dị nhân Đạo Tặc chính là một cái acc nhỏ khác của ngươi, tạo ra để lừa bịp người khác!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái: "Phân tích rất đúng, còn gì nữa không?"
"Đương nhiên là có!" Mộc Li đứng lên, tức giận chỉ vào Lâm Bắc Phàm: "Còn có thứ ba, ngươi và Đạo Tặc vô sỉ giống như nhau!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm có chút không vui: "Tại sao ngươi có thể nói ta như vậy? Ta đường đường là thế giới cộng chủ, thân phận vô cùng tôn quý, phẩm cách cao thượng vô biên, chẳng dính dáng gì tới từ vô sỉ này!"
Mộc Li suýt chút nữa cười ra tiếng, lại còn dám phủ nhận?
Đừng tưởng là đổi acc là ta không nhận ra ngươi!
Con ngươi Mộc Li đảo một vòng, tới gần Lâm Bắc Phàm nói: "Ta nghe nói thế giới cộng chủ có được năng lực không thể tưởng tượng nổi, có thể nháy mắt tra xét khắp thiên hạ. Ngươi có thể giúp ta tìm ra Đạo Tặc không? Như vậy về sau ta sẽ không tới làm phiền ngươi nữa!"
"Nghĩ hay lắm! Mỗi ngày ta đều bị chuyện lớn trên thế giới làm cho phiền não, không có tâm tình để ý đến mấy việc nhỏ của ngươi!" Lâm Bắc Phàm đuổi nàng.
"Hẹp hòi! Bởi vì ngươi là Đạo Tặc cho nên căn bản không tra được chứ gì! Ta chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, ta nhất định sẽ vạch trần khuôn mặt thật của ngươi!" Mộc Li vừa đi vừa nói.
Chỉ nghe keng một tiếng, một con dao phay bay ra từ trong tủ, cắm xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm nhỏ một giọt mồ hôi.
Bạch Thanh Thanh dựa vào cửa ra, hai tay khoanh trước ngược, khuôn mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Lâm Bắc Phàm, gương mặt thật cái gì? Có phải ngươi lại gạt ta và tỷ muội làm chuyện gì rồi không? Mau chóng nói thật cho ta!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
...
Bên trong thế giới Già Thiên, dưới sự trấn áp của hơn mười vị Chí Tôn, thế giới nhanh chóng luân hãm.
Một ngày, Bắc Đẩu Tinh trong thế giới Già Thiên luân hãm.
Hai ngày, Tử Vi tinh, Vĩnh Hằng Quốc Độ, Thí Luyện Cổ Lộ luân hãm.
Ba ngày, toàn bộ thế giới đều luân hãm.
Căn bản không một ai có thể ngăn cản đại quân kinh khủng biết căn nguyên mọi chuyện này.
Đứng bên trên Bắc Đẩu Tinh, nhìn những cừu địch ngày xưa đều phủ phục dưới chân mình, ngay cả sức phản kháng cũng không có, Thiên Đế Diệp Phàm khó nén nổi kích động: "Ta, Thánh Thể Diệp Phàm đã trở về!"
Một tiếng này, xả hết ra những oan ức trước đó của hắn!
Giờ khắc này, Diệp Thiên Đế quân lâm thiên hạ!
Những cừu địch ngày xưa bên dưới run lẩy bẩy, trong lòng hối tiếc không thôi.
Vì sao lúc trước lại đắc tội Diệp Thiên Đế chứ?
Đắc tội thì đqwcs tội, nhưng sao lại không dứt khoát giết hắn?
Kết quả bị người ta dẫn nhiều cường giả tới khám nhà diệt tộc như vậy, biết vậy đã chẳng làm!
Đạo sĩ bất lương và Hắc Hoàng Y Nguyên bị trói, trạng thái chỉ khá hơn một chút, nhìn thấy Diệp Phàm đắc chí như vậy, còn bọn họ lại trở thành tù nhân, bèn vô cùng khó chịu.
"Tiểu nhân đắc chí!" Đạo sĩ béo bất lương Đoạn Đức bĩu môi.
"Sớm muộn gì cũng có một ngày ta thu ngươi làm nhân sủng! Gâu!" Hắc Hoàng kêu la.
Sau đó, bọn họ lại bị người ta cho mấy cái bạt tai, chát chát chát...
Còn đánh vô cùng có tiết tấu!
Bàng Bác bên cạnh nhìn, lắc lắc đầu, đúng là một người một chó chỉ thích tìm đường chết, không biết giữ mồm giữ miệng, đã biến thành tù nhân rồi còn dám to mồm, bọn họ có thể sống đến tận giờ đúng là kỳ tích.
Đương nhiên, cũng có người không sợ Diệp Thiên Đế.
"Hay cho một tiểu Diệp tử nhà ngươi, ngươi tài giỏi gớm, dám dẫn người tới cướp nhà ta? Còn đả thương nhiều người thân của ta như vậy, ngươi muốn bồi thường tổn thất cho ta thế nào?" Một thiếu nữ thân mặc tử y l nhảy ra quở trách hắn, hai mắt lóe sáng, linh khí bức người, giọng điệu thanh thúy, căn bản không sợ Diệp Phàm.
"Tử Nguyệt..." Diệp Thiên Đế thất thần.
"Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Coi như ngươi có chút lương tâm!" Thiếu nữ hồn nhiên lại giảo hoạt, cười lên đặc biệt xinh đẹp.
Đằng sau thiếu nữ kia còn có một thanh niên đi theo, mắt nhìn Diệp Thiên Đế đặc biệt khó chịu, giống như bảo bối của mình bị hắn cướp đi vậy.
Mấy vị Chí Tôn bên cạnh nháy mắt ra hiệu với nhau, tâm tình tăng vọt.
"Ta cảm thấy hôn sự của Diệp huynh có bước tiến rồi!"
"Khó trách nhiều năm như vậy mà vẫn một mực chướng mắt người khác, hóa ra đã sớm có người trong lòng!"
"Cô nương này trông rất tốt, hình như còn là một vị Thần Thể, xứng đôi với Diệp huynh!"
"Nhưng sao nam nhân đứng đằng sau kia lại mang vẻ mặt khó coi thế, chẳng lẽ là tình địch?"
"Nếu như phải thì có trò hay để xem rồi!"
...
Tất cả mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác.
"Diệp Phàm, ngươi là cái đồ gặp sắc quên bạn, vô nhân tính, mau thả ta ra! Gâu!" Hắc Hoàng lại kêu lên, cắt ngang chuyện tốt của Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt.
Lúc này không cần ai ra tay, Bàng Bác đã tự mình tát hắn ba cái.