Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
"Đại Đế, cuối cùng ta cũng được gặp ngươi!" Hắc Hoàng lệ rơi đầy mặt nói.
Vô Thủy Đại Đế bùi ngùi không thôi, kia là Tiểu Hắc, vì tìm hắn mà đã chịu nhiều khổ cực như vậy, hắn thấy mà đau lòng, lúc đầu muốn để hắn rèn giũa tính tình, nhưng bây giờ nếu không xuất hiện thì có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
"Đạo hữu!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Không biết tìm ta có chuyện gì?"
Cái này còn phải nói à?
Biết rõ còn cố hỏi, thực sự quá giả!
Vô Thủy Đại Đế muốn trợn trắng mắt, nhưng động tác như vậy ảnh hưởng xấu tới hình tượng bản thân nên hắn vẫn không làm.
Chỉ đành nói: "Lâm đạo hữu, đây là Tiểu Hắc nhà ta, được ta nuôi từ bé đến lớn, tình cảm rất sâu. Hiện giờ nó đã bị trừng phạt rồi, phiền Lâm đạo hữu nể mặt tại hạ thả hắn đi!"
"Vô Thủy đạo hữu đã mở miệng thì tất nhiên ta phải nghe theo!" Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Bạch Thanh Thanh.
Nam nhân nhà mình đã mở miệng rồi, Bạch Thanh Thanh đành thả Hắc Hoàng.
"Đại Đế! Cuối cùng Tiểu Hắc cũng tìm được ngươi!" Hắc Hoàng nhào tới, nũng nịu với Vô Thủy giống như trước đây.
Vô Thủy Đại Đế có chút lúng túng, ngươi đã lớn như vậy rồi, lại còn đang trụi lủi, sao còn có thể cư xử như trước đuọc, gây hại cho thể diện Đại Đế của ta!
"Ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho ta!" Vô Thủy Đại Đế nghiêm túc nói.
"Gâu! Ta không muốn!" Hắc Hoàng nũng nịu.
Đám người cười ha ha.
Gấu Trúc cười khoa trương nhất, lộn một vòng đến bên chân Lâm Bắc Phàm, thể hiện ra kỹ năng đáng yêu tất sát của Gấu Trúc: Gấu Trúc ôm đùi, sau đó giơ bảng hiệu lên: Đây mới là phương thức chính xác để giả ngây thơ!
Nhìn manh sủng khả ái của người ta, lại nhìn hắc cẩu vô sỉ nhà mình, toàn thân trụi lủi, vừa xấu xí vừa vô sỉ, Vô Thủy Đại Đế càng nhìn lại càng không vừa mắt, sắc mặt càng đen hơn, nói: "Ngươi không ngồi xuống, về sau ta liền mặc kệ ngươi!"
"Gâu!" Hắc Hoàng rất nghe lời.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vô Thủy đạo hữu, sủng vật của nguoi, thực sự là... Rất đặc biệt!"
Vô Thủy Đại Đế nghe được ý trong lời của Lâm Bắc Phàm.
Từ đặc biệt này dùng rất diệu nghệ!
Không chỉ ra cụ thể, nhưng ai cũng biết từ đặc biệt đó là chỉ đặc biệt xấu xí.
Đặc biệt xấu xí, lại là đặc biệt xấu xí!
Vô cùng cảm khái sờ đầu đại cẩu trụi lủi, lúc trước hắn cũng rất khả ái, nhưng ai biết càng lớn lại càng lệch lạc, mấu chốt là còn càng ngày càng vô sỉ, cho nên khi Hắc Hoàng tìm tới hắn đều không muốn xuất hiện, sợ phá hỏng hồi ức đẹp đẽ trong lòng.
Hắn thật sự nghĩ không thông, vì sao bản thân anh minh thần võ, lại nuôi ra dạng chó này?
Nhưng ai bảo nó là chó nhà mình, có xấu xí và vô sỉ hơn cũng phải nhận.
"Đạo hữu chê cười." Vô Thủy Đại Đế nói.
"Không chê cười, mỗi người đều có sở thích riêng, ta thích manh sủng, đạo hữu lại thích tương đối đặc biệt, nhưng điều này hoàn toàn có thể lý giải!" Lâm Bắc Phàm thiện giải nhân ý nói.
Vô Thủy Đại Đế: "..."
Sở thích của ta thật ra không phải đặc biệt!
"Nếu đạo hữu đã tới rồi thì vào đây ngồi đi." Lâm Bắc Phàm mời.
"Quấy rầy." Vô Thủy gật đầu.
Thế là, Vô Thủy ngồi chung bàn với Lâm Bắc Phàm.
Hiện tại, Bạch Thanh Thanh đã trở thành Chí Tôn, món ăn cũng thăng cấp, có rất nhiều đồ ăn ngay cả Chí Tôn ăn vào cũng có hiệu quả, không phải cứ có linh tệ tiên tệ là đều có thể mua được, được dùng để chiêu đãi nhân vật đứng đầu thế giới.
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm một bên vuốt Gấu Trúc, một bên nói chuyện với Vô Thủy, ăn đồ ăn.
Hắc Hoàng nhìn mỹ vị trân quý đầy bàn mà chảy nước miếng, nếu là bình thường thì khẳng định hắn đã xông tới cướp ăn rồi, nhanh có chậm hết. Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Vô Thủy Đại Đế, Đại Đế không mở miệng, hắn không thể ăn.
Gấu Trúc đối diện thì hạnh phúc vô vàn, vùi trong lồng ngực thế giới cộng chủ, muốn ăn cái gì chỉ cần liếc mắt đến bên đó, thế giới cộng chủ sẽ lấy đồ ăn tới, hạnh phúc muốn nổ tung.
Trong lòng Hắc Hoàng cảm thấy chênh lệch, cùng là sủng vật, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Thủy, hi vọng ánh mắt của mình có thể cảm động hắn.
Bấy giờ Vô Thủy Đại Đế cũng vô cùng bất đắc dĩ, Tiểu Hắc ăn uống là lục thân không nhận, về nhà ăn thế nào hắn có thể mặc kệ. Nhưng hiện giờ đang ở trước mặt người ngoài, cách thức ăn uống đó của ngươi chẳng phải sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của ta sao?
Trước mặt cao thủ đồng cấp, ta cũng muốn giữ thể diện có được không?
Thế là Hắc Hoàng thương tâm, cho rằng gặp được lão chủ tử còn sống mình sẽ được nâng như bảo bối, ai ngờ bây giờ còn chẳng bằng cọng cỏ.
Không bao lâu sau, Vô Thủy Đại Đế liền mang theo Hắc Hoàng rời đi.
...
Một bên khác, đạo sĩ bất lương Đoạn Đức nhờ cậy kinh nghiệm trộm mộ của bản thân, đã đào được ba mộ phần rồi.
"Nhìn quy mô và đạo văn này xem, trong mộ này ít nhất cũng là cường giả vô thượng cấp bậc Thánh Nhân Vương được an táng! Lần này nhất định thu hoạch lớn!" Đạo sĩ béo bất lương vô cùng vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng lóng lánh.
Kết quả mở mộ ra xem xét, sắc mặt lập tức đen kịt, chửi ầm lên: "Đáng chết, lại bị trộm mất rồi! Cái tên vương bát đản bất lương nào lại dám trộm sạch sẽ như vậy! Đạo gia đây đã đào tới mộ thứ ba rồi, cái sau còn sạch sẽ hơn cái trước là sao! Muốn tranh việc làm ăn của Đạo ta à? Đừng để ta gặp ngươi, nếu không hai ta không chết không thôi!"
Đạo sĩ bất lương lại mắng một tiếng xúi quẩy, đi tìm mộ thứ tư.
Kết quả, lại liên tục tìm ra ba ngôi mộ lớn đều đã bị trộm sạch sẽ, chẳng có thứ gì.
Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức buồn bực muốn thổ huyết.
...
Đấu Chiến Thánh Viên cầm bổng tử cô độc đi trên đường.
Cảm nhận được xung quanh có khí tức cường giả lúc ẩn lúc hiện, không có mấy người yếu hơn mình, Đấu Chiến Thánh Viên cảm thấy kiêu ngạo, nói: "Nơi này mới là Thánh địa tu luyện, rất muốn đánh với bọn họ một trận!"
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một người, sau lưng cũng có một cái đuôi.
Hắn cảm giác, người này có liên hệ nào đó với mình.
Son Goku quay đầu nhìn qua, trông thấy một người dáng dấp giống như hầu tử, hắn nhớ hình như người này là Diệp Thiên Đế mang tới, là hảo hữu của hắn ở một thế giới khác, gọi là Đấu Chiến Thánh Viên.
"Xin chào, xin hỏi ta có thể giúp ngươi cái gì không?" Son Goku đi qua hỏi.
Cảm nhận được khí tức Chí Tôn tỏa ra từ trên thân Son Goku, Đấu Chiến Thánh Viên cảm nhận được áp lực cường đại, nghiêm túc nói: "Ngươi rất mạnh, ta muốn đánh với ngươi một trận!"
"Được!" Son Goku đáp ứng, xưa nay hắn đều không từ chối yêu cầu quyết đấu, mặc kệ đối phương mạnh hay yếu.
Hai người đánh một trận ở nơi cách thành thị mấy trăm triệu dặm.
Đấu Chiến Thánh Viên không ngoài sự liệu đều bị trấn áp, lần nào cũng là miểu sát.
Nhưng mà hắn vẫn không chịu thua, càng chiến càng hăng, bị thương cũng không quan tâm.
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng chống đỡ đứng thẳng dậy, nôn ra một ngụm máu, nghiêm túc nói: "Hiện giờ ta thua ngươi, về sau nhất định ta sẽ càng thêm nỗ lực tu luyện, nhất định ta sẽ trở nên còn mạnh hơn ngươi!"
"Được, ta chờ ngươi!" Son Goku cười, cho tới giờ hắn đều không sợ khiêu chiến.