Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 696 - Chương 696. Hắc Hoàng Sắp Bị Ăn!

Chương 696. Hắc Hoàng sắp bị ăn! Chương 696. Hắc Hoàng sắp bị ăn!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Lửa giận Hắc Hoàng bốc cao vạn trượng, thế mà lại bị người trước mặt này cho mấy cái bạt tai, một cái lại một cái, cái nào cũng đau muốn chết, đầu chó cũng bị đánh thành đầu heo rồi, bộ dạng này của hắn tới gặp Đại Đế thế bào?

"Gâu! Bản Hoàng cắn chết các ngươi!"

Kết quả, mới vừa mở miệng chó đã bị hai người kia trấn áp.

Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch vừa đè đầu chó, vừa hưng phấn nói: "Đừng cử động, ở đây vẫn còn vết thương, tiểu hòa thượng mau nắm lấy đầu hắn, giữ nguyên tư thế này không cử động, rất nhanh sẽ khỏi!"

Sau đó lại quăng tới mấy cái bạt tai, chát chát chát...

Hắc Hoàng khóc, Hắc Hoàng muốn chết, cả đời này hắn chưa từng bị oan ức đến thế đâu!

Thế mà lại bị người ta đè đầu xuống bạt tai, lại còn tận hai lần!

"Các ngươi không phải người, chỉ biết chèn ép chó! Lát nữa ta tới tìm Đại Đế, nhất định sẽ kêu hắn tới trấn áp các ngươi!" Hắc Hoàng kêu la.

"A di đà phật! Hắc Hoàng thí chủ, vừa rồi quả thực là chúng ta không đúng, nhưng chúng ta thành tâm thành ý muốn chữa thương cho ngươi, chỉ là thủ đoạn có hơi kịch liệt mà thôi, để bần tăng giới thiệu một người cho ngươi, kiến thức của hắn bao la, giao hữu rộng rãi, hẳn có thể giúp ngươi tìm được Vô Thủy Đại Đế." Tiểu hòa thượng đầy mặt từ bi nói.

"Thật sao? Hắn thật sự có thể giúp ta tìm được Đại Đế?" Trong mắt Hắc Hoàng nổi lên vẻ chờ mong.

"Thật trăm phần trăm!" Hai người trăm miệng một lời.

Không bao lâu sau, siêu cấp xui xẻo Thân Công Báo đi tới.

Thân Công Báo vừa đến, lập tức phát huy ra tuyệt chiêu lưỡi không xương: "Hắc Hoàng đạo hữu, chúng ta gặp gỡ nhau ở đây chính là đại duyên phận rồi! Ngươi xem chủ nhân Vô Thủy Đại Đế của ngươi có được Phong Thần Bảng, trước kia ta cũng nắm giữ một Thần khí tên là Phong Thần Bảng, đó chính là duyên phận! Hơn nữa chúng ta cũng từng phấn đấu vì thế giới phấn, trấn áp hắc ám..."

Để cho Hắc Hoàng càng thêm tin tưởng, Thân Công Báo còn nói ra cả quan hệ của mình với thế giới cộng chủ và manh sủng Gấu Trúc.

Hắc Hoàng bị lung lay, có thể có quan hệ tốt với thế giới cộng chủ như vậy, hẳn là không phải người xấu gì đâu, dạng người thế này đáng giá kết giao, nói không chừng thật sự có thể tìm được Đại Đế.

"Thân Công Báo đạo hữu, tất cả đều nhờ ngươi, Hắc Hoàng ta nợ ngươi một nhân tình!" Hắc Hoàng nói.

"Mọi chuyện cứ giao cho ta!" Thân Công Báo vỗ vỗ ngực.

Cùng ngày, để ăn mừng duyên phận hiếm có này, ba người một chó ngồi trong phòng ăn một bữa thịnh yến.

Lần này Hắc Hoàng hết sức rộng rãi, lấy hết cả rượu ngon thịt ngon trân bảo mình tích lũy ra, chiêu đãi ba vị bằng hữu mới.

Kết quả ngày thứ hai, đi ra ngoài vào nhầm nhà một Đại Tôn giả, bị người ta đuổi giết tới mấy trăm vạn dặm.

Ngày thứ ba, thật vất vả mới truyền tống được về, lại bị truyền tống đến một nhà Đại Tôn giả khác, làm gián đoạn việc bế quan tu hành của người ta, bị đuổi giết mấy ngàn vạn dặm.

Ngày thứ tư, Hắc Hoàng chú ý cẩn thận, lúc này cuối cùng cũng không bị truyền tống sai.

Trông thấy trước mắt có một tiểu manh oa thiên phú xuất chúng, thoạt nhìn rất dễ lừa, thế là nhịn không được mở miệng nói: "Gâu! Bản Hoàng là Hắc Hoàng đại nhân chí cao vô thượng, trông ngươi rất có thiên phú, không bằng đi theo bản Hoàng, làm nhân sủng của bản Hoàng! Bản Hoàng dẫn ngươi đi ăn ngon uống ngọt, hưởng phúc không hết!"

Tiểu manh oa nghịch thiên Hàn Tiểu Manh bộc phát ra khí tức Đại Tôn, cuồng ngược Hắc Hoàng một trận, suýt chút đi nửa cái mạng chó.

Ngày thứ năm, truyền tống về, lại rơi đến trước mặt Khuyển Yêu Đế.

Khuyển Yêu Đế: "Huyết mạch thông thường mà lại tu luyện tới được cảnh giới như thế, hẳn là một con chó tốt có nghị lực! Ta bị ngươi làm cảm động, không bằng đi tu luyện với ta!"

Thế là từ đó về sau, Hắc Hoàng bị Khuyển Yêu Đế bắt đi thao luyện.

Mỗi ngày muốn chết muốn sống, đau đến không muốn sống.

Hắn không hiểu vì sao đang yên đang lành, thế mà đi tới đâu cũng phải chịu tội?

Rốt cuộc là hắn đắc tội với ai?

Tại sao phải gặp dạng tra tấn này?

Bỏ ra công phu thật lớn, cuối cùng Hắc Hoàng cũng trốn thoát được, bùi ngùi mãi không thôi, nghĩ lại mà kinh. Hiện giờ hắn đã hiểu sâu câu nói kia của Diệp Phàm: Phải cẩn thận một chút, nếu không dễ đắc tội với người ta.

Nhưng mà dù cho hắn đã rất cẩn thận, vẫn không thoát nổi vận rủi của Thân Công Báo bám thân.

Trong một lần truyền tống ngẫu nhiên, thế mà hắn lại truyền tống đến Thanh Bạch nhân gia, đập vỡ hết bàn của Thanh Bạch nhân gia.

Bạch Thanh Thanh cầm Thế Cốt Đao đi ra, mặt không thay đổi nói: "Còn dám đập hư bàn nhà ta, đúng là một con chó to gan lớn mật!"

Sau đó thuần thục trói Hắc Hoàng lại.

"Con chó này trông béo tốt, lát đem đi hầm!" Bạch Thanh Thanh lẩm bẩm nói.

"Ngươi muốn hầm ta?" Hắc Hoàng giật mình kêu lên, liều mạng giãy giụa cầu khẩn: "Đừng ăn ta! Xương cốt ta vô cùng cứng rắn, khí quan trong cơ thể ta đã hoại tử hết rồi, ta còn có bệnh ngoài da, ăn ta là các ngươi sẽ bị nhiễm bệnh!"

"Bớt nói nhảm!" Bạch Thanh Thanh một đao đập hắn choáng váng.

Sau đó nhấc lên để lên một cái nồi lớn, vui sướng ngao canh.

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới dùng cơm, Bạch Thanh Thanh thần thần bí bí nói: "Hôm nay ta mời ngươi ăn món mới!"

"Món mới gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Thịt chó hầm!" Bạch Thanh Thanh đẩy một cái nồi lớn mình đang nấu canh tới, sau đó kéo hắc cẩu trụi lủi do đã bị lột sạch lông chó, đang xấu hổ chống chọi ra ngoài.

Lâm Bắc Phàm kinh hãi, thế mà lại muốn hầm Hắc Hoàng?

Thanh Thanh, ngươi thật mãnh liệt!

Hắc Hoàng điên cuồng kêu to: "Nữ hiệp ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thực sự biết sai rồi!"

Thanh âm hết sức thê lương, thảm thiết!

Lâm Bắc Phàm động lòng trắc ẩn, nói: "Chuyện này... Thanh Thanh, cũng đừng hầm sống chứ, hắn trông thật đáng thương!"

Hắc Hoàng mừng rỡ, kêu to: "Đại nhân ngươi là người tốt, ta cảm ơn tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Nhưng Bạch Thanh Thanh lại có chút không cao hứng: "Nhưng ta đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, ngươi nói không ăn là không ăn sao?"

Lâm Bắc Phàm lập tức an ủi: "Không phải không ăn, ta chỉ đề nghị giết rồi mới hầm, giảm bớt đau khổ thôi!"

Hắc Hoàng: "..."

Ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi!

"Có một câu nói rất hay, chó xào lên, thần tiên đứng không vững!" Lâm Bắc Phàm tích cực hiến kế: "Con chó này trông cũng rất ngon, cần phải tận dụng, chúng ta có thể thêm chút thì là, bát giác, hành... Còn có ớt cay siêu cấp biến thái ta đặc biệt nuôi ra nữa, hầm hắn ba ngày ba đêm, hầm nát hết thịt, xương cốt cũng nhừ, vừa thơm vừa ngon miệng, nhất định sẽ là cực phẩm nhân gian!"

Nói tới đây, Lâm Bắc Phàm cũng phải chảy nước miếng.

Gấu Trúc chạy tới, chảy nước miếng giơ bảng hiệu lên: Ta cũng muốn ăn!

Hắc Hoàng bị dọa thảm.

Đây quả thực là lột da róc xương, chết không toàn thây, quá đáng sợ!

Hắc Hoàng phát ra một tiếng tru thê lương: "Không được! Đại Đế mau tới cứu ta! Tiểu Hắc Hắc của ngươi sắp bị người ta ăn rồi! Sẽ không được gặp lại Đại Đế ngươi... Hu hu!"

Vô Thủy Đại Đế cuối cùng cũng phiêu nhiên đi tới, nói: "Đạo hữu, khoan động thủ đã!"

Bình Luận (0)
Comment