Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Gấu Trúc ngốc manh sử dụng bộ pháp chậm rãi đi tới.
Vừa rồi ăn hơi nhiều, bụng căng trướng, cho nên ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Diệp Thiên Đế liền giơ bảng hiệu lên: Diệp Thiên Đế tốt!
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt tỏa sáng: "Con vật thật đáng yêu!"
Gấu Trúc giơ bảng hiệu sửa lại: Là manh sủng, đại manh sủng thiên hạ đệ nhất vô địch Gấu Trúc bảo bảo!
Cơ Tử Nguyệt sáng bừng mắt, đang chuẩn bị muốn ôm nó một hồi, Hắc Hoàng bỗng lao đến nói: "Ngươi gọi là Gấu Trúc có đúng không? Đi theo bản Hoàng lăn lộn đi, bản Hoàng cam đoan ngươi sẽ được ăn ngon uống tốt!"
Đạo sĩ bất lương cũng kích động: "Đừng đi theo hắn, theo ta này! Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi!"
Bởi vì một người một chó này đều nhìn ra Gấu Trúc là khí vận chi vật, có được dạng khí vận chi vật này thì vận khí chắc chắn tăng mạnh, về sau làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi, công cụ hack siêu cấp.
Gấu Trúc trước nhìn thoáng qua Hắc Hoàng, thấy dáng vẻ đen thui xấu xí của hắn, liền lắc đầu.
Con chó xấu như vậy mà chẳng có một chút tự mình hiểu lấy mình gì cả, còn dám đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, quả thực là làm bẩn bộ mặt thành phố, còn muốn thu nàng nữa, mắt ta mù mới thèm theo ngươi lăn lộn, chẳng lẽ không biết chủ nhân nàng là thế giới cộng chủ vô địch thiên hạ, có tiền lại có nhan sắc, sủng ái nàng gấp đôi hay sao?
Lại nhìn lão đạo sĩ béo bên cạnh, một bộ lôi tha lôi thôi, giống như mới bị đào lên từ dưới đất, trên thân còn có mùi thi thể hôi thối, dạng người này có tư cách gì thu ta làm manh sủng?
Gấu Trúc bảo bảo đại nhân cực manh như ta, chỉ có thế giới cộng chủ vừa có thể vô địch thiên hạ, vừa có tiền lại có sắc, sủng ái ta gấp đôi mới có tư cách thu ta làm manh sủng!
Gấu Trúc không kiềm chế được bắt đầu kiêu ngạo, giơ bảng hiệu lên: Các ngươi không xứng!
Một người một chó nổi giận.
"Lại dám nói ta không xứng?"
"Xem thường ta đúng không?"
Vén tay áo lên muốn động thủ, giáo huấn cái con vật không biết trời cao đất dày này.
Cơ Tử Nguyệt đang muốn ngăn cản, lại bị Diệp Thiên Đế cản lại, nhỏ giọng cười nói: "Chúng ta xem kịch vui!"
Cũng đúng lúc này, trên thân Gấu Trúc tỏa ra một luồng quang mang chói mắt, sau đó một Gấu Trúc Gundam to lớn xuất hiện, Gấu Trúc ở bên trong Gundam, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng giơ bảng hiệu: Xem ta trấn áp các ngươi đây!
Gundam vươn hai cánh tay to lớn làm bằng kim loại tới, một tay bắt lấy Hắc Hoàng, một tay khác bắt được đạo sĩ bất lương, sau đó nhấn xuống mặt đất, điên cuồng giày xéo, chà đạp.
Một người một chó kia thảm rồi, kêu gào thống khổ.
"Sai rồi, ta sai rồi, Gấu Trúc bỏ qua cho ta đi!"
"Buông tha bản Hoàng, gâu!"
Gấu Trúc tung bay, giơ bảng hiệu lên: Gọi ta là Gấu Trúc đại nhân!
"Gấu Trúc đại nhân, ta sai rồi!"
"Gấu Trúc đại nhân, tha cho ta!"
Lại giày xéo một trận, cuối cùng Gấu Trúc cũng tha cho bọn họ, giơ bảng hiệu lên diễu võ giương oai: Về sau đừng để ta nhìn thấy các ngươi!
"Rốt cuộc con Gấu Trúc này có lai lịch thế nào, thế mà lại có thể khiến hắc cẩu và Đoạn Đức chịu quả đắng?" Bàng Bác chấn kinh.
Diệp Thiên Đế nói: "Con Gấu Trúc này là manh sủng của đệ nhất cường giả thế giới, thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm, là cường giả Thần Ma cảnh, vô cùng được sủng ái! Ngay cả cơ giáp trên người nàng cũng là được luyện chế từ tài liệu Đế Binh, uy lực có thể sánh ngang với Đế Binh."
Đám người kia vừa đố kỵ vừa hâm mộ.
Chỉ là một con tiểu sủng vật thôi mà cũng có cơ giáp có thể sánh với Đế Binh!
Làm người mà sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Còn không bằng làm manh sủng!
Thế mà lại trêu chọc vào manh sủng của thế giới cộng chủ, Bàng Bác cảm thấy đồng tình sâu sắc với hai người kia: "Tự gây nghiệt thì không thể sống!"
Thu thập xong một người một chó, Gấu Trúc nện bước bát tự, hung hăng vênh váo đi về bên trái.
Cơ Tử Nguyệt gọi: "A? Sao nàng lại đi ngang?"
Diệp Thiên Đế bất đắc dĩ nói: "Kể từ khi biết chủ nhân nhà nàng là thế giới cộng chủ, nàng thường xuyên đi ngang."
Sau đó, hắn nhìn một người một chó vô cùng thê lương, nói: "Các ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng có chạy loạn cũng đừng đắc tội lung tung với người ta, ở thế giới này có rất nhiều cường giả khiêm tốn các ngươi không chọc nổi đâu, phải biết khiêm tốn!"
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không tin đụng vào ai người đó cũng có quan hệ với thế giới cộng chủ!" Đạo sĩ bất lương hừ hừ.
"Gâu! Chủ của ta là Vô Thủy Đại Đế vô địch, hắn cũng là một vị cường giả vô địch Thần Ma cảnh, có mấy người mà ta không thể trêu vào?" Hắc Hoàng không nhận sai.
"Mặc kệ các ngươi, đến lúc đó sẽ biết sai!" Diệp Thiên Đế bất đắc dĩ.
"Gâu! Hình như ta ngửi thấy mùi vị của Đại Đế, ta đi tìm hắn!" Hắc Hoàng hưng phấn xông đi.
"Vô Lượng cmn Thiên Tôn, bần đạo cũng phải đi, thế thì cáo từ, các vị bảo trọng!" Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức nghiêm trang nói.
"Ngươi lại muốn đi đào mộ?" Diệp Phàm nói.
"Đạo sĩ bất lương, ngươi từng thề là không đi đào mộ rồi mà, nếu còn đào mộ sẽ chết không yên thân!" Bàng Bác nói.
Đạo sĩ bất lương đạo mạo nghiêm trang nói: "Thiên Tôn nói hay lắm, người chỉ có một lần chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết. Nếu đã vậy thì ta bằng lòng chọn chết không yên thân, chết có ý nghĩa, vì lý tưởng của ta!"
Sau đó phủi mông một cái bỏ đi, rời đi hết sức tiêu sái.
Diệp Phàm im lặng nhìn, không nói gì, bởi vì mộ phần tốt gần như đã bị bốn người bọn họ đào hết rồi.
Lúc này, Hắc Hoàng đang truy tìm tung tích của Vô Thủy Đại Đế, kết quả đụng phải một tiểu hòa thượng mặt mũi hiền lành.
Tiểu hòa thượng niệm phật hiệu trong miệng, trên thân tràn ngập khí tức tường hòa: "A di đà phật! Ngã phật từ bi, thí chủ, trên người ngươi có vết thương, ta dẫn ngươi đi trị liệu!"
"Gâu! Mang ta đi chữa thương, ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Hắc Hoàng khó hiểu.
"A di đà phật, trên trời có Đức Hiếu Sinh, chúng sinh đều bình đẳng!" Tiểu hòa thượng cường điệu: "Đây là miễn phí, không lấy tiền!"
"Được, nếu là miễn phí thì ta sẽ đi thử một lần!" Hắc Hoàng cũng không sợ, ngoài Chí Tôn, không ai có thể bắt giữ được hắn.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu hòa thượng, Hắc Hoàng đi tới một gian phòng bí ẩn phòng, bên trong có một mục sư đang đứng chờ, nhìn thấy một người một chó đi đến, bèn vô cùng nhiệt tình tiến lên đón: "Tiểu hòa thượng, ngươi lại mang bệnh nhân đến! Vị này là bệnh nhân sao, thấy ngươi bị đánh thảm như vậy ta thật cao hứng... Khụ khụ, thật đồng tình!"
"A di đà phật, Hắc Hoàng thí chủ giao lại cho ngươi!" Tiểu hòa thượng nói.
"Không thành vấn đề, sẽ tốt lên nhanh thôi!" Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch để Hắc Hoàng ngồi xuống, sau đó giơ tay lên so so, giống như đang tìm kiếm góc độ thích hợp.
Trong lòng Hắc Hoàng rờn rợn, luôn cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra.
"Hắc Hoàng, đợi chút nữa trị liệu có lẽ sẽ hơi đau đớn, đó chỉ là phản ứng bình thường, xin ngươi nhẫn nhịn một chút. Nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ khỏi!" Bác sĩ Hoàng Nhất Bạch thiện tâm nói.
"Được, nếu không trị hết ta sẽ cắn chết ngươi! Gâu!" Hắc Hoàng kêu, sau đó nhắm mắt lại.
Hoàng Nhất Bạch lập tức quăng qua mấy cái bạt tai, chát chát chát...