Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 718 - Chương 718. "Hồng Hoang" Vừa Ra, Ai Dám Tranh Phong?

Chương 718. "Hồng Hoang" vừa ra, ai dám tranh phong? Chương 718. "Hồng Hoang" vừa ra, ai dám tranh phong?

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Sở Vân Phi cắn răng: "Được, ta viết! Ta sẽ viết ngay trong đêm nay, tranh thủ ngày mai ra bản thảo!"

Lâm Bắc Phàm vô cùng vui sướng, vỗ tay nói: "Sở huynh không hổ là trụ cột của Nhân tộc, lòng dạ hướng về an nguy xã tắc! Ta sẽ không để cho Sở huynh làm không công, ngươi không phải thích Diệp Khuynh Thành sao? Ta sẽ tạo ra cơ hội cho các ngươi ở riêng với nhau!"

"Một lời đã định!" Ánh mắt Sở Vân Phi sáng lên.

Hiện giờ hắn đã quên hết uy hiếp của sáu Thánh gì gì đó, mạng sống làm gì quan trọng bằng tình yêu được?

Vì Khuynh Thành, dù mạo hiểm một lần thì có thế nào?

"Thắng Nam, năm Thánh lòng lang dạ thú, thèm muốn thế giới của chúng ta, phải để mọi người luôn giữ cảnh giác, ngươi là phóng viên duy nhất của thế giới chúng ta, trên lưng mang trách nhiệm vạch trần chân tướng, phê phán xã hội đen tối, cho nên làm phiền ngươi phối hợp với Sở huynh tuyên truyền quyển sách này, công bố rộng rãi bộ mặt thật của Thánh nhân."

"Không thành vấn đề!" Lệ Thắng Nam vô cùng cao hứng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, vừa là khiêu chiến vừa là kỳ ngộ, nàng rất thích.

Uy hiếp của Thánh nhân, nàng chưa từng để ở trong lòng.

"Được, vất vả cho ngươi rồi!" Lâm Bắc Phàm tình ý chân thành động viên: "Thắng Nam, lần này đối nghịch với Thánh nhân, ngươi làm phóng viên sẽ gặp phải nguy hiểm, nên ngươi dứt khoát chuyển tới ở cùng ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Mặt Lệ Thắng Nam xoạch một cái đỏ bừng, thanh âm mềm nhũn nói: "Không cần, tự ta có thể chăm sóc tốt bản thân!"

"Nhưng mà ta lo cho ngươi!"

Mặt Lệ Thắng Nam càng thêm đỏ, hoảng hốt chạy mất: "Ta còn có việc đi trước!"

Sở Vân Phi giơ ngón tay cái lên: "Cộng chủ cao thâm! Thật sự cao thâm!"

Buổi tối ngày thứ hai, đại văn hào Sở Vân Phi lấy "Hồng Hoang" mình viết ra cho Lâm Bắc Phàm nhìn, quyển này viết mặt Thánh nhân dày như ba phân gỗ, đọc lên khiến cho người khác cực độ chán ghét, Lâm Bắc Phàm rất là hài lòng, bảo hắn tranh thủ thời gian đem đi in.

Dưới sự trợ giúp của Lâm Bắc Phàm, ngày thứ ba "Hồng Hoang" đã được in ra tiêu thụ.

Sở Vân Phi là đại văn hào của thế giới linh khí khôi phục, mỗi một quyển sách của hắn đều được hoan nghênh vô cùng.

Bây giờ "Hồng Hoang" xuất bản, lập tức cung không đủ cầu, bán chạy vô cùng.

Kết quả mọi người xem quyển sách này xong, đều nghiến răng nghiến lợi.

"Hai vị Thánh nhân Tây Phương này quá vô sỉ, đi khắp thế giới lôi kéo người khác, không lôi kéo được liền cưỡng ép mang người đi, đã thế lại còn thích tranh đoạt bảo vật, một câu 'Vật này có duyên với Tây Phương ta' liền cướp mất bảo bối!"

"Ta lại chán ghét Nguyên Thủy Thiên Tôn hơn! Bảo thủ, tự cao tự đại, xem thường các sinh linh khác! Dạng người này mà cũng được xưng là Thánh nhân sao?"

"Lão Tử mới là người ẩn giấu sâu nhất, nhìn như vô vi thật ra lại không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhìn như không tranh thực ra lại không chỗ nào không tranh, cáo già, dạng người này là nguy hiểm, âm hiểm nhất, nhất định phải cách hắn xa ra một chút!"

"Nữ Oa nương nương cũng không phải thứ tốt đẹp gì, được Nhân tộc cung phụng như thế mà cũng không thèm để ý đến sống còn của Nhân tộc, may mà chúng ta không phải do nàng tạo ra, bằng không thì không biết như thế nào mới có thể thoát khỏi nàng!"

"Thoạt nhìn vẫn là Thông Thiên giáo chủ tương đối tốt, đối xử với ai cũng tốt, không phân biệt giáo phái chủng tộc!"

"Thông Thiên giáo chủ thoạt nhìn như không tệ, nhưng lại làm ra nhiều chuyện ngu ngốc, có mắt không tròng, không biết dẫn dắt đội ngũ, điển hình cho loại người có lòng tốt nhưng chuyện làm ra lại xấu! Đi theo một người lãnh đạo như vậy, ngươi sẽ bị hắn liên lụy cho chết!"

...

Lúc này, phóng viên Lệ Thắng Nam lên sóng, đề tài của báo là phê phán Thánh nhân.

Đầu tiên nàng phê phán Tam Thanh.

Góc nhìn của nàng vô cùng mới lạ, trực tiếp nói bọn họ thành phú nhị đại ở Hồng Hoang, sinh ra đã kế thừa di trạch của Bàn Cổ, sinh ra đã ngậm khóa vàng trong miệng, đã định sẵn là sẽ trở thành Thánh nhân, không phải do bản thân khổ tu mà thành, không giống như thiẻn kiêu Nhân tộc chúng ta từng bước khắc khổ tu luyện, cho nên bọn họ không đáng để sùng bái, sùng bái bọn họ còn không bằng đi sùng bái thiên kiêu Nhân tộc.

Lại bàn về cống hiến, bọn họ ngoài lập giáo ra thì không làm được gì khác, hơn nữa lập giáo là vì thành Thánh chứ không phải vì sinh linh vạn vật, hơn nữa trong mỗi một lần thế giới xảy ra đại kiếp nạn, bọn họ đều vội vàng tranh đoạt khí vận, vội vàng làm giáo phái của mình lớn mạnh, căn bản không lo được cho an nguy của ai khác, quả thực là tai họa lớn nhất Hồng Hoang.

Cũng như trong Vu Yêu đại kiếp vậy, bọn họ mặc kệ hai tộc đại chiến, không làm gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng xem.

Hay ví dụ như trong phong thần đại chiến, sáu Thánh đại chiến đánh tan nát cả thế giới Hồng Hoang.

Sự tồn tại của bọn họ không chỉ không có tác dụng gì với thế giới, ngược lại còn gây hại.

Quyển sách này viết đâu ra đó, nói chắc như đinh đóng cột, kết hợp với cố sự "Hồng Hoang", sự chán ghét của mọi người đối với Tam Thanh lập tức lên đến cực điểm, dạng Thánh nhân chỉ vì lợi riêng thế này tới đây làm gì?

Còn không bằng thiên kiêu của bọn họ, mỗi khi có nguy hiểm đều luôn xông lên trước nhất.

Còn có thế giới cộng chủ nữa, một mực im lặng thủ hộ thế giới.

Trong lòng càng thêm khinh thường với Thánh nhân.

Sau khi có được phản hồi tích cực, Lệ Thắng Nam lại đưa ra đề tài thứ hai, phê phán chủ yếu hai vị Thánh nhân Tây Phương.

Góc nhìn của nàng cũng vô cùng mới lạ, trực tiếp định nghĩa hai vị Tây Phương Thánh nhân là Thánh nhân nghèo kiết xác.

Nhìn thấy ai cũng khóc than, có đánh được hay không mặc kệ, khóc trước nói sau.

Hơn nữa, bình thường nhìn thấy đồ gì tốt là đều muốn đem về nhà, nhìn thấy người tốt liền muốn cướp đoạt, mặc kệ đối phương là ai, còn thường ỷ lớn hiếp nhỏ, bộ dáng ta nghèo ta có lý, thời thời khắc khắc đều lộ ra cảm giác nghèo kiết hủ lậu.

.... .

Có hai Thánh nhân như vậy quả thực làm Thánh nhân mất thể diện, quá hạ cấp, người nào theo hắn là người đó khổ tám đời.

Xem hết bài bình luận này xong, đám người lại có nhận thức mới về Thánh nhân.

Thánh nhân cũng chỉ đến thế thôi, còn không hào phóng bằng phàm nhân chúng ta.

Tiếp đó, Lệ Thắng Nam không ngừng cố gắng, kéo vị nữ Thánh nhân cuối cùng là Nữ Oa nương nương treo lên đánh.

Ở đây, Lệ Thắng Nam mắng nàng ác độc, nói nàng sáng tạo ra Nhân tộc, hưởng sự cung phụng của Nhân tộc thế nhưng lại mặc kệ Nhân tộc, để mặc Nhân tộc tự sinh tự diệt, bị hai tộc Yêu Vu sát hại, suýt chút nữa diệt tộc.

Nói nàng thân là Yêu tộc, nhưng cũng mặc kệ sự tồn vong của Yêu tộc, cuối cùng khiến Yêu tộc diệt tộc.

Không bảo vệ Nhân tộc cũng không giúp Yêu tộc, quả thực là tượng trưng cho vô tình vô nghĩa!

Vô cùng may mắn là Nhân tộc trong thế giới linh khí khôi phục không có quan hệ gì với Nữ Oa, bằng không đã bị bán còn muốn giúp nàng kiếm tiền rồi.

Kể từ đó, sáu vị Thánh nhân Hồng Hoang trong lời văn của nàng sụp đổ tất cả hình tượng, bị chửi mắng tơi bời.

Nhưng Lệ Thắng Nam vẫn cảm thấy chưa đã nghiền.

Bây giờ nàng mới chỉ phê phán theo lệnh, như vậy thôi làm sao đủ.

Sau đó trong các bài báo, nàng tiếp tục phê phán môn đồ của sáu vị Thánh nhân, cái gì Xiển giáo thập nhị kim tiên, cái gì Phật tổ bồ tát la hán, cái gì vạn tiên lai triều...

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!

Cứ như vậy, thanh danh của sáu Thánh mất sạch, thối không ngửi được.

Bình Luận (0)
Comment