Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 717 - Chương 717. Lâm Bắc Phàm, Lão Sư Tốt Vạn Giới

Chương 717. Lâm Bắc Phàm, lão sư tốt vạn giới Chương 717. Lâm Bắc Phàm, lão sư tốt vạn giới

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

"Chờ đã Nữ Oa nương nương, ngươi có thể mang Triệu Linh Nhi đi, nhưng Lý Ức Như thì không được!" Lâm Bắc Phàm ngăn cản.

"Vì sao? Chẳng phải ngươi đã nói tất cả chỉ dựa vào tự nguyện rồi sao?" Nữ Oa nương nương đè nén sự tức giận.

"Quả thực chỉ dựa vào tự nguyện, nhưng Lý Ức Như là đệ tử của ta, chưa tốt nghiệp là chưa thể rời đi. Hơn nữa ngươi đã chia rẽ phu thê người ta rồi, chẳng lẽ còn muốn chia rẽ phụ thân nhi nữ nhà người ta? Ngươi quá nhẫn tâm!" Lâm Bắc Phàm phê bình.

"Đúng, ta không đi, ta muốn ở lại bên phụ thân! Phụ thân đã không có mẹ, không thể không có thêm ta!" Lý Ức Như kêu to.

Triệu Linh Nhi mỉm cười, nàng cũng không muốn Ức Như đi, như thế thì Tiêu Dao ca ca sẽ rất cô đơn. Có Ức Như ở bên hắn, trong lòng hẳn là sẽ dễ chịu hơn một chút. Nàng tình nguyện để bản thân chịu đựng nỗi khổ tương tư chứ không muốn khiến người nhà ủy khuất.

Nữ Oa nương nương tức giận đến mức muốn thổ huyết.

Nàng chỉ muốn tìm truyền nhân truyền lại tạo hóa chi đạo mà thôi, thời gian 100 năm đối với dạng tu sĩ như bọn họ là không đáng nhắc tới, tạo hóa thế này người khác cầu còn không được, kết quả ngươi còn trách ta chia rẽ phu thê phụ tử nhi nữ nhà người ta?

Thực sự là không xứng làm người, không biết tốt xấu!

"Ngươi đây là vì tư lợi, ngươi như vậy sẽ làm chậm trễ tiền đồ của hài tử!" Nữ Oa nương nương lên án.

Lâm Bắc Phàm mất hứng: "Sao có thể nói như vậy được? Ta thương yêu nhất là đệ tử của mình, đích thực là lão sư tốt vạn giới!"

"Đúng vậy đúng vậy, lão sư tốt nhất!" Lý Ức Như nói.

"Ngươi biết tạo hóa chi đạo không? Ngươi có thể giúp nàng khai phát thần lực của huyết mạch Nữ Oa sao?" Nữ Oa nương nương chất vấn.

"Chuyện đơn giản!" Lâm Bắc Phàm đưa tay, trên tay có thêm một hạt giống, sau đó hạt giống kia nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, cuối cùng lớn lên thành một đóa hoa tươi đẹp, tỏa ra ngũ thải quang mang.

Ánh mắt Nữ Oa nương nương hoi ngưng lại, đây đúng là lực lượng tạo hóa, hơn nữa còn vô cùng cao thâm.

Thế là nàng hỏi: "Ngươi cũng là huyết mạch Nữ Oa?"

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm không quá tốt: "Đừng có vũ nhục ta, đây chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, không phải cứ biết tạo hóa chi đạo là lại có quan hệ với Nữ Oa ngươi, ta gánh không nổi!"

Mặt Nữ Oa nương nương đen kịt, người này quá thiếu đòn.

Nếu như về sau có cơ hội, nhất định phải bắt hắn lại treo lên đánh, như vậy mới hả mối hận trong lòng.

"Được, đã như vậy, bản cung cũng yên tâm!" Nữ Oa nương nương nhìn Lâm Bắc Phàm một cái thật sâu, sau đó dẫn Triệu Linh Nhi rời đi.

Vậy là chuyện năm Thánh truyền giáo xem như kết thúc.

"Đạo hữu, lần này năm Thánh đến không có ý đồ tốt, rắp tâm hại người, phải cẩn thận một chút!" Vô Thủy Đại Đế trịnh trọng nói.

"Yên tâm, ta sớm có tính toán!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Thế thì ta an tâm rồi!" Vô Thủy Đại Đế chắp tay, ung dung rời đi.

Về phần Ngoan Nhân Đại Đế, đã sớm đi.

Lúc này, Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn về tới Đấu Suất cung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhịn không được hỏi: "Sư huynh, vì sao lại muốn bàn điều kiện với tên Nhân tộc nho nhỏ kia? Vô duyên vô cớ làm giảm uy cách của Thánh nhân chúng ta, bôi bác tên tuổi của Thánh nhân chúng ta, hắn xứng sao?"

"Sư đệ, an tâm đừng nóng vội!" Lão Tử cười nói: "Đây chẳng qua là kế hoãn binh mà thôi, chỉ có vào thế giới rồi mới có cơ hội hiểu thấu đáo tạo hóa bản nguyên của thế giới, như thế chúng ta mới dễ dàng bày bố! Đến lúc đó tạo hóa đều thuộc về chúng ta, một chút mặt mũi tính là gì?"

"Sư huynh, cao thâm!" Nguyên Thủy Thiên Tôn cười, nói: "Chỉ là Thông Thiên sư đệ đã không còn đi cùng đường với chúng ta nữa, sợ rằng sẽ gây cản trở cho kế hoạch của chúng ta..."

"Không ngại! Khi phong thần hắn còn không bằng chúng ta, bây giờ bản tôn của hắn bị lão sư tạm giam, còn có thể nhấc lên sóng gió gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào sinh linh ở thế giới linh khí khôi phục?" Lão Tử nói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu, thời gian 100 năm có thể làm gì? Một bầy kiến hôi mà có thể lật trời được sao?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Vẫn là sư huynh nhìn xa trông rộng!"

Lão Tử mời: "100 năm ngắn ngủi này, nhờ sư đệ đi thăm thú thế giới linh khí khôi phục với ta!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: "Được!"

...

Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm dùng nguyên thần che đậy thiên cơ, thậm chí còn giấu cả Thiên Đạo đi, xem bọn họ tìm kiếm thế nào.

Các Chí Tôn khác đều đến hỏi thăm tiếp theo nên làm như thế nào, phải đối đãi với Thần Ma mới gia nhập ra sao.

"Mọi người cứ như bình thường, nên làm gì thì làm, chẳng qua nếu cảm thấy hứng thú với Đạo tâm của bọn họ thì cũng có thể đi học tập, nhưng đừng quá xem trọng bọn họ, Thần Ma cũng là người, chúng ta phải tự cường, nhân định thắng thiên!" Lâm Bắc Phàm nói.

(Nhân định thắng thiên: ý chí nghị lực của con người chiến thắng được số phận)

Đám người gật đầu một cái, bọn họ tin tưởng cung cách làm người của thế giới cộng chủ, hắn sẽ không hại bọn họ.

"Nhưng ngàn vạn lần không thể sơ sẩy, đừng thấy dáng vẻ bọn họ hiền lành mà nhầm, cũng đừng thấy bọn họ tự xưng là Thánh nhân mà nhầm, nói trắng ra thì bọn họ đang muốn tranh đoạt cơ duyên thế giới với chúng ta, bọn họ lấy nhiều còn chúng ta lấy ít, cho nên nếu bọn họ có gây ra hành vi bất lợi gì, cứ tới nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm bọn họ tính sổ!"

"Thế nhưng, thực lực của ngươi..." Diệp Thiên Đế lo lắng.

Lâm Bắc Phàm rất bá đạo, trước kia cái gì có thể giết đều trực tiếp giết, thế mà bây giờ lại nguyện ý để cho bọn họ vào ở trong thế giới linh khí khôi phục, chẳng phải là nói rõ nhóm Thần Ma này quá mạnh, hắn không thể không thỏa hiệp hay sao?

"Đừng quá xem trọng bọn họ, cũng đừng quá xem thường ta, tuy ta không làm gì được bọn họ, nhưng bọn họ muốn giết ta cũng rất khó, ngay cả khi ta rời khỏi thế giới linh khí khôi phục. Ta chỉ là không muốn khiến cho thế giới liên tục phát sinh đại chiến, bị hủy hoại trong chốc lát mà thôi. 100 năm đủ cho ta trở nên cường đại, sánh ngang với Hỗn Độn Thần Ma!" Lâm Bắc Phàm tự tin dâng trào.

Sau khi đám người rời đi.

"Muốn lập giáo truyền pháp? Không thể để cho bọn họ nhẹ nhõm như vậy!" Lâm Bắc Phàm tìm tới đại văn hào Sở Vân Phi và phóng viên Lệ Thắng Nam.

"Cộng chủ, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?" Sở Vân Phi hỏi.

Lâm Bắc Phàm cười: "Đại văn hào, ta muốn nhờ ngươi viết ra một quyển sách liên quan tới Hồng Hoang!"

"Hồng Hoang?" Sở Vân Phi sững sờ.

"Không sai, viết hết những sự việc lớn liên quan tới Hồng Hoang mà ngươi biết ra, cái gì mà Bàn Cổ khai thiên tích địa, Long Phượng đại kiếp, Vu Yêu chi tranh, Phong Thần diễn nghĩa... , đều viết ra, trọng điểm là phải khắc họa được bộ mặt thật của sáu vị Thánh nhân, ví dụ như Tiếp Dẫn Thánh nhân vừa có da mặt dày vừa vô sỉ, Nguyên Thủy Thiên Tôn bao che khuyết điểm và tự cao tự đại, Lão Tử nhìn như vô vi nhưng thực chất là một con cáo già, Thông Thiên giáo chủ nông nổi ngu ngốc, Nữ Oa nương nương hẹp hòi ngay cả Thánh mẫu Nhân tộc cũng không làm...."

Sở Vân Phi đổ mồ hôi: "Cộng chủ, những thứ này ta không hiểu lắm, làm sao mà viết?"

Hắn cũng không phải không biết, nhưng hắn chỉ sợ quyển "Hồng Hoang" này vừa ra, bản thân sẽ bị sáu đại Thánh nhân để mắt tới.

Hắn chỉ là một người bình thường, không gánh được.

"Không, ngươi hiểu, ta tin tưởng ngươi!" Lâm Bắc Phàm nhìn hắn một cái thật sâu.

Đại văn hào Sở Vân Phi muốn hỏng mất, chẳng lẽ cộng chủ biết rõ tình huống của hắn?

Sở Vân Phi cứng cổ, trong lòng quyết tâm, viết thì viết!

Nhỡ mà chết, cũng tính là cống hiến cho thế giới!

Mặc dù ta chỉ cầm bút, nhưng cũng là anh hùng hảo hán!

Bình Luận (0)
Comment