Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Có chuyện gì đáng nói?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Lão Tử nói: "Ở trong thế giới linh khí khôi phục, chúng ta quả thực không làm gì được ngươi, nhưng thật ra ngươi cũng chẳng làm gì được chúng ta. Cứ đánh như thế chỉ làm tổn thương hòa khí và căn nguyên thế giới mà thôi, vô cùng không đáng, thế giới cộng chủ ngươi tuy thiên tư cái thế, nhưng nếu rời khỏi thế giới linh khí khôi phục, có thể tự vệ hay không còn khó nói."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Lâm Bắc Phàm hơi híp mắt lại.
Lão Tử lắc lắc đầu: "Chưa đến mức uy hiếp, ta chỉ tỏ rõ sự thật thôi, hiện giờ ai cũng có thể thấy ở thế giới linh khí khôi phục có đại cơ duyên đại tạo hóa làm cho Thánh nhân chúng ta động tâm, tương lai tất nhiên sẽ hấp dẫn càng nhiều Thần Ma đến, thậm chí có thể có cả Hỗn Độn Thần Ma, ngươi ngăn cản được nhất thời, nhưng ngăn cản được một đời không? Ngươi cho rằng Thần Ma sẽ cho ngươi cơ hội trưởng thành sao?"
"Ta không biết có thể hay không, nhưng ta sẽ tận hết sức, không thẹn với lương tâm!" Thanh âm Lâm Bắc Phàm vang vọng.
"Tấm lòng khẩn thiết của cộng chủ khiến cho người ta bội phục, nhưng rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn làm là có thể làm, người ở vạn giới thân bất do kỷ, có rất nhiều người dù đã trở thành Thần Ma nhưng cũng khó tránh khỏi cảnh thân tử đạo tiêu! Thế giới cũng giống như vậy, mỗi một ngày không biết có bao nhiêu thế giới bị hủy diệt, lại có bao nhiêu thế giới sinh ra, thế giới có thể nghịch chuyển càn khôn chỉ có một số ít! Mà bây giờ bần đạo có một biện pháp, có thể giữ được vị trí của thế giới linh khí khôi phục của ngươi, tránh chuốc phải họa!"
"Biện pháp gì, nói nghe thử xem!" Lâm Bắc Phàm mặt không biểu cảm.
Lão Tử cười: "Chúng ta rất muốn tạo hóa bên trong thế giới linh khí khôi phục, nhưng cũng không phải lấy không. Nếu ngươi để cho chúng ta vào thế giới linh khí khôi phục mở giáo phái truyền pháp, chúng ta có thể bảo vệ thế giới linh khí khôi phục, tin tưởng bằng vào uy thế của mấy vị Thánh nhân chúng ta, cho dù là Hỗn Độn Thần Ma đến cũng không phải sợ. Mà cộng chủ ngươi có thể toàn tâm toàn ý tu luyện."
"Sư huynh..." Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn về phía Lão Tử, Lão Tử lắc lắc đầu.
"Chỉ là mở giáo pháp truyền pháp thôi? Không có ý đồ khác?"
"Không sai, chỉ mở giáo phái truyền pháp!" Lão Tử trầm giọng nói: "Chúng ta là Thánh nhân tới từ đại thế giới Hồng Hoang, bảo bối gì mà chưa từng gặp qua? Thế giới này chỉ là một thế giới đại thiên nho nhỏ vừa mới lên cấp, thứ có thể khiến cho chúng ta chân chính xem trọng là sinh linh bên trong thế giới này!"
Không hổ là đại sư huynh Huyền môn Thái Thanh Thánh nhân, cái nhìn rất sắc bén.
Nhưng Thánh nhân lòng lang dạ thú, không thể không phòng bị, hiện giờ bọn họ chỉ mới nhìn thấy mặt ngoài, nếu để cho bọn họ biết rõ cơ duyên thật sự của thế giới là gì, sợ rằng sẽ tranh nhau tới đầu rơi máu chảy, không chết không thôi.
"Được, ta cho phép các vị Thánh nhân ở đây truyền pháp, nhưng chỉ được phép ở lại 100 năm. Ngươi bảo hộ thế giới của ta 100 năm, ta cho phép các ngươi truyền pháp 100 năm, thế nào?" Lâm Bắc Phàm nói.
"100 năm? Quá ngắn!" Thông Thiên giáo chủ nhịn không được mở miệng.
Đối với Thánh nhân bọn họ mà nói, kỳ hạn 100 năm thật sự quá ngắn, bọn họ chợp mắt một lát có khả năng đã qua mấy chục vạn năm rồi, thời gian trong suy nghĩ của bọn họ chính là thứ không đáng tiền nhất.
"100 năm đủ để cho ta trưởng thành bảo vệ thế giới này rồi, không nhọc các vị Thánh nhân hao tâm tổn trí!"
Mấy vị Thánh nhân nhìn nhau, Lão Tử nói: "Được, một lời đã định!"
Lâm Bắc Phàm lại nói: "Mặt khác, người bái sư học pháp trong thế giới của ta đều phải dựa vào tự nguyện, các ngươi không được cưỡng cầu!"
Lão Tử lại đại diện nói: "Được thôi!"
"Còn một điều cuối cùng, các ngươi nhất định phải lấy Đạo tâm thề!"
Sắc mặt năm vị Thánh nhân đều trầm xuống, Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận đến mức muốn đại khai sát giới, nói: "Chúng ta đường đường là Thánh nhân, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ ngươi còn không tin chúng ta?"
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu: "Quả thực không tin được, ví dụ là Tiếp Dẫn Thánh nhân, năm đó khi phong thần không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện không cần thể diện rồi, một câu 'Người này có duyên với Tây Phương ta' lừa không biết bao nhiêu người, ngươi nhìn đại năng trong Phật giáo nhiều như vậy, chính là bị hắn năm đó lừa gạt tới. Ai biết hắn có còn quay lại nghề cũ không?"
Bốn vị Thánh nhân khác hung hăng trừng mắt nhìn Tiếp Dẫn.
Là con hàng này đoạt người của bọn họ, còn làm hại bọn họ không có chữ tín, mất mặt khắp vạn giới.
"A di đà phật!" Tiếp Dẫn chỉ có thể mặc niệm phật hiệu làm đà điểu.
Cuối cùng, năm vị Thánh nhân thề.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Năm vị Thánh nhân, về sau chúng ta là người một nhà, mọi người cùng giúp đỡ nhau, tất cả cố gắng vì sự phát triển của thế giới linh khí khôi phục!"
"Hừ!" Sắc mặt năm vị Thánh nhân không mấy tốt.
Bị một Nhân tộc nho nhỏ buộc phải thề, sao có thể cho sắc mặt tốt được?
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói một lời trực tiếp rời đi.
Thông Thiên giáo chủ chắp tay chào từ biệt, cười nói: "Đạo hữu, ngày sau gặp lại!"
Tiếp Dẫn Thánh nhân về Tây Phương lại một lần nữa dựng lên linh sơn.
"Bản cung có thể mang các nàng đi không?" Nữ Oa nương nương chỉ vào Triệu Linh Nhi và Lý Ức Như sau lưng Lâm Bắc Phàm.
"Cái này phải xem ý của bọn họ!" Lâm Bắc Phàm nhìn về phía các nàng.
Triệu Linh Nhi bay ra, cung kính dập đầu: "Hậu duệ Nữ Oa Triệu Linh Nhi bái kiến Nữ Oa nương nương!"
Nhìn thấy hậu duệ của bản thân cung kính như thế, cuối cùng trong lòng Nữ Oa nương nương dễ chịu hơn một chút, nói: "Ngươi có bằng lòng đi theo bản cung học tập tạo hóa chi đạo không?"
Triệu Linh Nhi nói: "Linh Nhi nguyện ý, chỉ là Linh nhi đã có gia thất, không thể nào đi theo cả hai bên, mong nương nương tha thứ!"
"Ngươi chỉ cần đi theo bản cung 100 năm, trăm năm sau có thể tự trở về, đây là ước định của bản cung và thế giới cộng chủ, bản cung rất thủ tín, sẽ không nói không giữ lời." Nữ Oa nương nương đâm Lâm Bắc Phàm một nhát.
"Chuyện này... Linh Nhi nguyện ý!" Triệu Linh Nhi lại bái.
Lý Tiêu Dao bay qua, trên mặt tràn ngập lo lắng: "Linh Nhi, ngươi..."
Triệu Linh Nhi ôn nhu nói: "Tướng công, Nữ Oa nương nương là tín ngưỡng cả đời của Nữ Oa nhất tộc ta, bây giờ có cơ hội phụng dưỡng Nữ Oa nương nương, chính là vinh hạnh của Linh Nhi, mong tướng công đừng ngăn cản! Kỳ hạn 100 năm, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại!"
"Được, ta chờ ngươi!" Lý Tiêu Dao thâm tình nói.
"Mụ mụ, đừng đi có được không?" Lý Ức Như ôm Triệu Linh Nhi thật chặt.
Triệu Linh Nhi lắc lắc đầu, đây là số mệnh, không thể không đi.
Nàng chỉ lo Ức Như, nàng cũng có huyết mạch Nữ Oa...
Đã thu phục được một, Nữ Oa nương nương bèn nhìn về phía Lý Ức Như, ngữ khí ôn hòa nói: "Tiểu nữ oa nhi, ngươi có muốn đi theo bản cung không?"
Nữ Oa nương nương càng coi trọng Lý Ức Như hơn, tuổi còn nhỏ mà linh khí bức người, vừa nhìn đã làm người khác ưa thích. Hơn nữa cũng không biết là ai bồi dưỡng, căn cơ lại thâm hậu như thế, nhất định tu luyện sẽ làm ít công nhiều, tương lai có thể đi được rất xa.
"Ta..." Lý Ức Như do dự.
Một bên là mụ mụ, một bên là phụ thân, chọn một người chỉ có thể bỏ người còn lại, cái này bảo nàng chọn làm sao?
Nàng chưa từng xa phụ thân hay mẫu phân...