Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 732 - Chương 732. Đạo Sĩ Bất Lương, Địa Phủ Chi Chủ

Chương 732. Đạo sĩ bất lương, Địa phủ chi chủ Chương 732. Đạo sĩ bất lương, Địa phủ chi chủ

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau đó Đạo sĩ bất lương nhẹ nhàng bay lên không trung, cuồng phong bạo vũ cũng dâng lên, quỷ khí mãnh liệt vô tận kéo đến, trời đất sụp đổ, Hoàng Tuyền lộ sụp đổ rồi thiết lập lại, sông Vong Xuyên phiên giang đảo hải, toàn bộ âm tào Địa phủ đều rung chuyển.

Cảnh tượng kinh khủng này làm đám người đang chiến đấu chấn kinh, cả Phong Đô thành đình chiến, mọi người ngước nhìn đạo sĩ béo trên không trung.

"Đây là sao? Hắn là ai?" Có người hỏi.

"Hắn tên là Đoạn Đức, là một tên đạo sĩ bất lương, thích đào mộ, đến từ thế giới Già Thiên, cùng một bọn với Diệp Thiên Đế!" Có người nhận ra thân phận của đạo sĩ bất lương nên lớn tiếng nói ra.

"Hắn thế này là sao? Trên thân toát ra nhiều lực lượng kinh khủng như vậy, còn có thể khiến Địa phủ ảnh hưởng tới mức rung chuyển?" Có người đưa ra nghi vấn.

"E là hắn có được đại cơ duyên rồi! Gâu!" Trong lòng Hắc Hoàng tràn đầy đố kỵ.

...

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đạo sĩ bất lương từ từ nhắm mắt lại.

Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh của một quyển sách lớn, đó chính là Sinh Tử bộ, đại diện cho sinh tử luân hồi, là hạch tâm của Địa phủ.

Trên trán hắn cũng xuất hiện 4 ấn ký luân hồi, đại biểu cho bốn đời luân hồi, ấn ký luân hồi không ngừng rung động, mỗi lần rung lên là khí thế trên người hắn lại tăng thêm một phần, sau đó đột phá đến Chí Tôn.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

Lâm Bắc Phàm lẳng lặng nhìn cảnh này.

Nếu như hắn không nhớ lầm, đạo sĩ bất lương Đoạn Đức là một đại năng luân hồi chuyển thế.

Đời thứ nhất là Độ Kiếp Thiên Tôn, một trong cửu đại Thiên Tôn ở thời đại thần thoại, sáng tạo ra Độ Kiếp Thiên Công, Độ Kiếp Văn.

Đời thứ hai là Minh Hoàng khủng bố vô song, tức Minh tôn, đó là Nguyên Đế, người khai mở Địa phủ hòng tái tạo luân hồi, có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn với Đế Tôn.

Đời thứ ba chứng đạo trong Thái Cổ lại lần nữa trở thành cường giả cấp Thiên Tôn.

Đời thứ tư cũng chính là kiếp này, là một đạo sĩ bất lương thích đi đào mộ hãm hại lừa gạt người khác.

Nếu như phát triển theo bình thường thì hắn sẽ tiếp tục luân hồi, sau khi luân hồi cho tới khi đạt đủ chín ấn ký luân hồi, hắn có thể trở thành Hồng Trần Tiên, cũng chính là Thần Ma như người ta gọi hiện nay.

Nhưng bây giờ Sinh Tử bộ đã nhận hắn làm chủ, âm tào Địa phủ cũng trở thành của hắn, cơ duyên cực lớn như thế đập lên đầu hắn, chắc hẳn không cần luân hồi chín kiếp cũng có thể trở thành Hồng Trần Tiên.

"Gâu, đã nói đi cùng nhau rồi, ngươi lại bỏ lại ta mà mạnh lên, quá tồi tệ!" Hắc Hoàng vô cùng đố kỵ, còn có đau lòng, vốn đang là đồng bạn cùng đi hãm hại lừa gạt với nhau, giờ đối phương lại mạnh lên, còn hắn vẫn giậm chân tại chỗ.

"Đây là chuyện tốt, bên chúng ta lại có thêm một vị cường giả rồi!" Bàng Bác cười ha ha: "Đạo sĩ bất lương này bình thường là một tên quỷ hẹp hòi, lần này nhất định phải bảo hắn xuất lực nhiều nhất!"

"Không ngờ đạo sĩ bất lương bình thường trông thô bỉ lại có ngày này, đúng là nhân mô cẩu dạng!" Cơ Tử Nguyệt cười nói, giọng nói êm tai.

...

Đám người Diệp Thiên Đế mỉm cười gật đầu, vui vẻ cho bằng hữu.

Một bên khác, người sở hữu hệ thống não động Chu Dịch đang đau lòng đến nhỏ máu.

Đây là cơ duyên của hắn, đây là cơ duyên hắn tân tân khổ khổ não động ra! Nếu như không phải bị tên kia cướp mất, có khả năng thực lực bây giờ của hắn đã lên tới nhất giai rồi!

Trời cao à, ta chỉ muốn mưu cầu chút lợi ích cho bản thân mà thôi, vì sao lại khó như vậy!

Vì sao lần nào cũng khó như vậy?

Bây giờ hắn muốn tự bế luôn.

Lúc này, mấy vị thần nhân vật thoại bay tới, Gia Cát Lượng hỏi: "Dịch Nhi, đây là sao? Không phải ngươi là chuyển thế của Phong Đô đại đế sao, ngươi phải làm chủ chỗ này chứ?"

"Sư phụ, ta cũng không biết!" Chu Dịch quả thật muốn khóc, bây giờ hắn rất cần một cái ôm để trấn an tâm linh sắp tan vỡ của mình.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Sở bá vương Hạng Vũ hỏi.

Không một ai trả lời.

Nếu Sinh Tử bộ bị những người khác cướp đi còn hay, bọn hắn có thể cướp về.

Nhưng hết lần này tới lần khác, người lấy được Sinh Tử bộ lại là đạo sĩ bất lương Đoạn Đức, hắn là bằng hữu của Diệp Thiên Đế, Diệp Thiên Đế lại có một đám bằng hữu Chí Tôn, còn có quan hệ thân thiết với cộng chủ, thế là tình huống trở nên vô cùng khó giải quyết.

Gia Cát Lượng thở dài, nói: "Chúng ta cứ im lặng quan sát tình hình đã!"

Bọn họ có thể im lặng quan sát, nhưng đám người của ba Thánh sẽ không im lặng.

"Hạch tâm của Địa phủ, Sinh Tử bộ ở chỗ hắn!"

"Giết hắn! Cầm lấy Sinh Tử bộ!"

"Giết hắn!"

...

Chúng cường giả gào thét phóng tới chỗ đạo sĩ bất lương Đoạn Đức đang nhắm mắt, muốn giết hắn lấy Sinh Tử bộ.

"Bảo hộ Đoạn Đức!" Diệp Thiên Đế gào lên, móc ra Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, sau đó dẫn theo các vị cường giả nghênh chiến với đám người của ba Thánh.

Đại chiến lại lần nữa nổ ra, lần này chiến đấu càng thêm mãnh liệt.

Mỗi một khắc mỗi một giây đều có cường giả máu bắn cao tận trời, một lát sau lại có Chí Tôn ngã xuống, thi cốt không được đầy đủ.

Máu của những cường giả này, máu của Chí Tôn đổ xuống mặt đất Địa phủ, cuối cùng chảy theo Hoàng Tuyền lộ vào trong sông Vong Xuyên, nhuộm cho nước sông Vong Xuyên càng đỏ hơn, càng thêm tiên diễm.

Mà thi cốt của cường giả thì bị Phong Đô thành hấp thu, đúc thành tường thành mới, kiên cố không gì phá vỡ nổi.

Còn có tàn hồn chưa chết hẳn thì hóa thành du hồn dã quỷ.

...

Một trận chiến này hai bên đều tổn thất vô cùng thảm trọng, ngay cả Diệp Thiên Đế cũng nôn ra máu, nhưng râu tóc vẫn dài, thân thể không cong, hai tay vẫn cầm Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh làm rung chuyển quân địch, như thần như ma.

Người mạnh nhất bên dưới Thần Ma là Khô Lâu đại đế còn bị cắt mất mấy khối xương, nhưng hắn lấy xương làm đao, đâm rách trời cao.

Cho dù chiến đấu thảm thiết, nhưng chúng Thánh vẫn mặt không biểu cảm.

Thánh Nhân cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, bày mưu tính kế, bọn họ chỉ quan tâm xem có thể cướp được Địa phủ hay không, tổn thất bao nhiêu từ trước tới nay đều không phải vấn đề cần bọn họ quan tâm.

Lâm Bắc Phàm cũng không đi quản, đây là con đường cường giả phải bước qua, đổ máu hy sinh là không thể tránh khỏi, hắn không có khả năng trông coi những người này cả một đời, nhưng hắn cũng đã tạo điều kiện cho bọn họ là Thần Ma không thể tiến vào rồi.

Chỉ có như vậy mới có thể xúc tiến sự trưởng thành của các thiên kiêu.

Đúng lúc này, giữa thiên địa có một tiếng thở dài vang lên: "Ngừng chiến đi, tiếp tục đánh nữa Địa phủ sẽ bị hủy."

Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức đã tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, đám người đang hăng say chiến đấu lập tức bị tách ra, Địa phủ bị đánh cho hỏng hóc tứ tung cũng khôi phục lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lại nhìn đạo sĩ bất lương, trên thân không hề có chút khí tức cường giả nào, trở nên vô cùng phiêu nhiên, dường như đã dung nhập vào trong thế giới.

Lực lượng quỷ thần khó lường!

Cảnh giới phản phác quy chân!

Trong lòng đám người hoảng sợ.

"Hắn... Hắn thành Thần Ma rồi?" Có người cứng lưỡi.

"Chưa!" Có người lắc đầu: "Nếu hắn trở thành Thần Ma thì thiên địa sẽ nổi lên tán dương, sẽ có điềm lành giáng xuống, khắp chốn mừng vui!"

Cuối cùng bổ sung một câu: "Nhưng mà... Cũng sắp rồi!"

Bình Luận (0)
Comment