Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, vạn giới bao công đầu Vương Kiến Sơn tiến đến.
"Nhìn ngươi cười gian trá như vậy, có phải ngươi muốn dựa dẫm vào ta lấy một chức vụ không? Ta cho ngươi biết mọi thứ đều phải tuân theo quy củ, bằng không bần đạo sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là chết rồi vẫn không được an thân!"
Vương Kiến Sơn lắc lắc đầu: "Ta không đến để mưu cầu điều gì, ta tới để phát triển nghiệp vụ."
"Phát triển nghiệp vụ?" Đoạn Đức ngơ ngác: "Địa phủ của ta có thể có nghiệp vụ gì?"
"Đương nhiên là có, hơn nữa còn có rất nhiều!" Vạn giới bao công đầu Vương Kiến Sơn thẳng thắn nói: "Nói ví dụ như Hoàng Tuyền lộ của ngươi thực sự quá lầy lội, không nói tới người đi ở trên đó, tới quỷ đi bên trên cũng ngại bẩn nữa là. Ta có thể giúp ngươi xây dựng một Hoàng Tuyền lộ thông tới bốn phương tám hướng, bản 3D, bản xen kẽ cái gì cũng được, cam đoan không ùn tắc!"
Đoạn Đức: "..."
"Còn có sông Vong Xuyên kia, xương cốt và thi thể bên trong quá nhiều, chặn hết cả nước sông, làm lòng sông bị nâng cao. Vấn đề này rất khó giải quyết, nhưng giao cho ta thì ngươi cứ tuyệt đối yên tâm. Ta có thể giúp ngươi khơi thông sông, vớt hết toàn bộ xương cốt và thi thể bên trong ra, hơn nữa còn có thể thực hiện xanh hoá!"
Đoạn Đức: "..."
"Nói đến sông Vong Xuyên, không thể không nói tới cầu Nại Hà! Cầu Nại Hà của ngươi có hơi nhỏ, về sau mọi người đi đầu thai chuyển thế chật kín cầu, nhỡ sụp đổ thì phiền toái lớn. Ta có thể giúp ngươi phá đi xây lại, dù tất cả người trong cả thiên hạ đứng bên trên cũng không sập được! Ngoài ra, ta có thể miễn phí tặng ngươi một viên Tam Sinh thạch sáng lấp lánh!"
Đoạn Đức: "..."
"Quỷ Môn quan thực sự quá xấu, vô cùng không phù hợp với thẩm mỹ đương đại, cho nên người chết cũng không muốn bước vào một bước, ta sẽ thiết kế lại Quỷ Môn quan một lần nữa, bao gồm cả nét thần bí và thời thượng, uy nghiêm và xa hoa, kiến thiết nó thành dạng đại môn giống của hậu hoa viên, cam đoan Địa phủ của ngươi sẽ có khách đến như mây!"
Đoạn Đức: "..."
"Còn có 18 tầng địa ngục! Theo ta được biết, trong Địa phủ của ngươi vẫn chưa có 18 tầng địa ngục, đây là một vấn đề vô cùng cấp bách! Cứ giao cho ta, chỗ ta có mấy trăm cái giàn khoan, đừng nói là 18 tầng địa ngục, dù là 180 tầng địa ngục ta cũng đào cho ngươi được!"
Đoạn Đức: "..."
Cuối cùng, vạn giới bao công đầu Vương Kiến Sơn lấy ra danh thiếp vàng óng ánh, trịnh trọng nói: "Nghề nghiệp chân chính của ta là vạn giới bao công đầu, nhưng người khác đều gọi ta là xây dựng cuồng ma, bởi vì làm xây dựng ta đều nghiêm túc!"
Đoạn Đức: "..."
Cuối cùng qua một phen giày vò, Đoạn Đức vẫn gây dựng được Địa phủ.
Hồi ức tất cả chuyện xảy ra trong những ngày này, hắn bùi ngùi mãi thôi: "Dựng nên Địa phủ đúng là quá khó khăn! Vẫn là cuộc sống trước kia thoải mái hơn, đào mộ chỉ cần đối mặt với người chết, không cần đối mặt với nhiều kỳ ba như vậy!"
Hiện tại hắn chỉ cần từng bước quản lý Địa phủ, thế là có thể thuận lợi trở thành Thần Ma.
...
Một ngày nọ, Lâm Bắc Phàm tới lớp như mọi ngày, lại phát hiện có một người mặt ủ mày chau.
"Ức Như, ngươi sao vậy?" Lâm Bắc Phàm sờ đầu Lý Ức Như hỏi.
"Lão sư, ta nhớ mụ mụ!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Ức Như có nước mắt lấp lánh: "Ta đã tách khỏi mụ mụ nửa năm rồi, ta chưa từng tách khỏi mụ mụ lâu như vậy, ta nhớ nàng, cả phụ thân cũng vậy!"
"Quả thực đã rất lâu, muốn trách thì trách Nữ Oa, đúng là không phải kẻ tốt, chia rẽ hai mẹ con các ngươi!"
Lý Ức Như cúi đầu không nói lời nào, vừa nghĩ tới còn gần 100 năm nữa không được gặp mụ mụ, tâm tình nàng càng thêm thất lạc.
"Thế thì lão sư dẫn ngươi đi thăm mụ mụ!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Thật sao?" Lý Ức Như ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Lão sư, thật sự có thể sao?"
"Đương nhiên, chuyện đơn giản!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Thế nhưng Nữ Oa nương nương..."
"Không cần phải để ý đến nàng!" Lâm Bắc Phàm kéo tay Lý Ức Như, đi mấy bước liền vào một tòa cung điện to lớn, bên trên viết ba chữ "Oa Hoàng cung", đây chính là đạo tràng của hình chiếu Nữ Oa ở thế giới linh khí khôi phục.
Mụ mụ Lý Ức Như, Triệu Linh Nhi, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng giữa cung điện, trên người nàng có khí tức tạo hóa chảy xuôi.
"Mụ mụ!" Lý Ức Như hưng phấn kêu lên.
Đang định xông tới, Lâm Bắc Phàm bỗng ngăn nàng lại, nói: "Mẫu thân ngươi đang bế quan tu luyện, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào của ngoại giới, ngươi ở đây im lặng nhìn là được."
"Vâng." Lý Ức Như kích động gật đầu, sau đó đứng ở nơ cách Triệu Linh Nhi gần nhất nhìn nàng.
Lúc này, Nữ Oa xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, sắc mặt không tốt nói: "Thế giới cộng chủ, tại sao ngươi lại tới đây?"
"Ức Như nhớ mẫu thân, ta mang nàng đến xem!" Lâm Bắc Phàm lơ đãng nói.
Trong giọng nói Nữ Oa ẩn chứa một chút tức giận: "Mặc kệ ngươi tới vì chuyện gì, đây là đạo tràng của bản cung, ai cũng không được tiến vào nếu chưa có sự đồng ý của bản cung! Ngươi, đi ra ngoài cho bản cung!"
"Thế giới này còn là của ta đây, các ngươi không được ta đồng ý đã lén lút xông vào, thế là tội gì?" Lâm Bắc Phàm phản bác.
"Ngươi... Hừ!" Nữ Oa nương nương tức giận bỏ đi.
"Lão sư, nương nương có phải tức giận rồi không?" Lý Ức Như thận trọng hỏi.
"Không cần sợ nàng, mỗi nữ nhân đều có mấy ngày không thoải mái mỗi tháng, có thể là tâm tư nàng tích lũy quá lâu bùng phát, nhìn ai cũng không vừa mắt!" Lâm Bắc Phàm đưa tay sờ đầu Lý Ức Như, làm loạn đầu tóc của nàng, nói: "Ức Như, nếu như về sau ngươi nhớ mụ mụ cứ nói với lão sư một tiếng, lão sư mang ngươi tới thăm nàng!"
"Lão sư thật tốt!" Trên mặt Lý Ức Như xuất hiện một nụ cười, cực kỳ xinh đẹp.
Một bên khác, Nữ Oa nương nương tức giận đến mức trức tiếp đập nát bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm gì có cái lý ấy! Đi tới đạo tràng của ta mà còn phách lối như vậy, thật quá đáng, không báo thù này thề không phải Thánh!"
Trong lòng suy nghĩ nên báo thù như thế nào, phải làm gì để thế giới cộng chủ phải ăn thiệt lớn.
Nhìn một hồi lâu, Triệu Linh Nhi vẫn không tỉnh lại, Lý Ức Như lấy một cái hộp ra từ trong không gian giới chỉ để xuống đất, bên trong có đồ nàng muốn đưa cho Triệu Linh Nhi, sau đó nàng nói với Lâm Bắc Phàm: "Lão sư, chúng ta đi thôi!"
"Không thăm nữa?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Lý Ức Như lắc đầu, vô cùng hiểu chuyện nói: "Không thăm, về sau còn có cơ hội tới, không thể chậm trễ thời gian của lão sư được."
"Được, lần sau lão sư lại mang ngươi tới!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó kêu lên: "Nữ Oa nương nương, ta đi trước! Lần sau lại tới thăm ngươi, đừng có đóng cửa không gặp đấy!"
"Ầm"
Lại một cái bàn bị Nữ Oa đập nát.