Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Cái gì! Để Phượng Tỷ tới làm Diêm La? Tuyệt đối không được!" Đoạn Đức nhảy dựng lên.
"Sao lại không được, ngươi xem Phượng Tỷ nhà ta vừa có tài lại có đức, bên trên biết 500 năm phía dưới biết 500 năm, thông hiểu tất cả mọi chuyện cổ kim nội ngoại, hơn nữa mấy năm gần đây nàng sắp xếp ngay ngắn rõ ràng mọi chuyện trong nhà, chăm sóc cho ta và Ngọc Nhi trắng trắng mập mập, nàng rất thích hợp làm Diêm La!" Tiểu hòa thượng bất mãn.
Trong lòng Đoạn Đức thầm xem thường, thổi phồng Phượng Tủ như vậy ngươi có thấy xấu hổ không?
Mặc dù mới tới thế giới này không bao lâu, nhưng đại danh của Phượng Tỷ đã sớm truyền vào tai hắn rồi, lúc ấy hắn còn tò mò tới xem, sau đó liên tục mấy ngày ăn không ngon, ngay cả đào mộ cũng không thấy hứng thú.
Nếu như Phượng Tỷ tới làm Diêm La, vậy thật sự là muốn mạng của Diêm La, ngay cả mạng quỷ cũng mất!
Hắn không muốn cả ngày phải nhìn thấy gương mặt kia!
"Chức vụ Diêm La quyền cao chức trọng, không thể qua loa, nhất định phải để cho người đức cao vọng trọng tới làm!" Đoạn Đức ngẫm nghĩ, nói: "Nhưng có một chức vị rất thích hợp với nàng."
"Chức vị gì?" Tiểu hòa thượng hỏi.
"Mạnh Bà, thế nào? Là vị Mạnh Bà ở bên sông Vong Xuyên chuyên rót canh cho người khác uống, chức vị này vô cùng quan trọng, có thể nói là quan trọng nhất cả Địa phủ, nhưng công việc lại tương đối đơn giản, nhẹ nhàng!" Đoạn Đức nói.
Nguyên nhân chủ yếu là gương mặt kia quá có lực sát thương, có lẽ không cần uống canh Mạnh Bà đã có thể quên luôn chuyện kiếp trước kiếp này.
Tiểu hòa thượng ngẫm nghĩ, đề thêm một yêu cầu nhỏ: "Mạnh Bà... Cũng được! Nhưng để bù đắp cho tổn thất của chúng ta, chúng ta sẽ làm năm nghỉ hai, nói cách khác là mỗi tuần có thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, phù hợp với luật lệ quốc tế!"
"Cái gì! Các ngươi còn muốn nghỉ ngơi, 1 tuần nghỉ 2 ngày?" Đoạn Đức tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Các ngươi nghỉ được, nhưng quỷ hồn đầu thai chuyển thế không chờ được! Tuyệt đối không được!"
"Cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Hơn nữa nếu tăng ca thì phải tính thêm tiền tăng ca, mỗi năm đều có năm ngày nghỉ đông, không được nợ công đức!" Tiểu hòa thượng giải quyết dứt khoát, sau đó hưng phấn mang tin tức này về báo cho Phượng Tỷ.
"Quay lại! Ngươi quay lại cho ta... Ngươi đúng là làm ta tức chết!" Đoạn Đức đấm ngực giậm chân, bực bội vô cùng.
...
Không lâu sau, vạn giới đào bảo thương nghiệp Chi Phúc Bảo đến, nói: "Minh Tôn, đang bận rộn à?"
"Đúng là bây giờ rất bận, Địa phủ mới thành lập, vô cùng không dễ dàng!" Đoạn Đức nhớ tới tiểu hòa thượng ban nãy, cảm thấy mệt tâm hết sức, dứt khoát ném hắn ra sau đầu, hỏi: "Chi Phúc Bảo, ngươi tìm đến ta không biết là có chuyện gì?"
"Ta đến để hợp tác!" Chi Phúc Bảo cười híp mắt nói: "Ngươi xem nơi này như lời ngươi nói, Địa phủ mới thành lập vô cùng khó khăn, quỷ sinh sống trong này càng không dễ dàng, bọn họ cũng cần vật chất, bọn họ cũng cần mua sắm, nhưng nơi này chẳng có gì cả, cũng không thể cứ chờ người ở dương gian đốt đồ tới đúng không? Cho nên ta muốn mở mấy đào bảo điếm ở đây, thuận tiện cho quỷ tiêu tiền mua sắm, Minh Tôn ngươi cảm thấy kế hoạch này ổn không?"
Đoạn Đức chìm sâu vào suy tư.
Mở đào bảo điếm trong Địa phủ, đây đúng là lần đầu kể từ khi khai thiên tích địa, hắn cũng không biết có thể được không nữa.
Vấn đề là đã thành quỷ hết rồi, mọi người vội vàng đi đầu thai, còn cần mua sắm à? Nhỡ quỷ sống ở đây quá dễ chịu, mỗi ngày chỉ biết mua mua mua, không muốn đi đầu thai thì làm sao bây giờ?
Chuyện này thật sự không dám nghĩ thêm, càng nghĩ lại càng kỳ quái.
"Ta cũng biết nỗi lo của Minh Tôn, chúng ta có thể mở một cửa hàng thử trước đã, nếu thành công lại tiếp tục." Hai mắt Chi Phúc Bảo tỏa sáng, nếu như thành công thì sẽ kiếm lời lớn.
Khi còn sống không thoát được đào bảo, sau khi chết cũng không bỏ qua cho bọn họ, ngay cả Mã ba ba cũng không làm được chuyện nhân thần cộng phẫn thế này!
Nếu như thành công, Chi Phúc Bảo ta nhất định dương danh vạn giới!
Mã ba ba bễ nghễ chư thiên vạn giới!
"Được, cứ thử một lần!" Đoạn Đức nói.
"Vậy thì quá tốt!" Chi Phúc Bảo cực kỳ mừng rỡ: "Minh Tôn, ta còn có một chuyện khác muốn hợp tác!"
"Có chuyện gì, nói đi!"
"Minh Tôn ngươi xem Địa phủ của ngươi vừa mới sáng lập, rất cần nhân thủ, cần nhất là quỷ sai, số lượng cần thực sự quá lớn! Nếu như không giải quyết được chuyện này thì Địa phủ sẽ không có cách nào vận hành!"
"Không sai, ta cũng đang phiền não vì chuyện này đây!"
"Nhưng ta lại có thể giúp ngươi giải quyết phiền toái này!" Chi Phúc Bảo mặt mày hớn hở nói: "Ta có mấy trăm vạn nhân viên chuyển phát nhanh, bọn họ trải rộng khắp nơi trên thế giới, qua lại phố lớn ngõ nhỏ, không chỉ nhiều người mà còn quen đường, hoàn toàn có thể cho bọn họ kiêm chức quỷ sai, bọn họ có thể thuận tiện mang u hồn du đãng bên ngoài về Địa phủ khi đang đi chuyển phát hàng hóa!"
"Thế là ngươi có thể giải quyết vấn đề nhân thủ, duy trì sự ổn định của Địa phủ, còn nhân viên chuyển phát nhanh của ta thì có cơ hội kiếm công đức, càng thêm tận tụy cố gắng làm việc, cứ tin tưởng đám tiểu ca chuyển phát nhanh chúng ta, không có chuyển phát nào chúng ta không phát được, không có quỷ hồn nào chúng ta không dẫn về được! Gió mặc gió, mưa mặc mưa, chắc chắn hoàn thành sứ mệnh!"
Đoạn Đức lập tức phải lau mắt mà nhìn Chi Phúc Bảo.
Tên này đúng là nhân tài, ngay cả biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được, vì kiếm tiền thực sự phát rồ rồi!
Theo lý mà nói, phương pháp này vô cùng điệu nghệ.
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh mỗi ngày có mấy chục nhân viên chuyển phát nhanh Thần Mac hoàng mã quái đi tới đi lui trong Quỷ Môn quan, một tay cầm cơm hộp một tay cầm quỷ hồn, cuối cùng còn được 5 sao khen ngợi, hắn lại cảm thấy hết sức khó chịu.
Coi Địa phủ của hắn là cái gì?
Nhà khách hay là nhà vệ sinh công cộng?
Một chút cảm giác thần bí cũng không có!
Đoạn Đức lập tức lắc đầu: "Không được! Ta có thể cho phép ngươi mở đào bảo điếm trong Địa phủ, nhưng tuyệt đối không cho phép nhân viên chuyển phát nhanh của ngươi tới làm quỷ sai của ta!"
"Suy nghĩ một chút đi, ngươi đâu thua thiệt gì!"
"Không thương lượng nữa!"
...
Thật vất vả mới đuổi được vạn giới đào bảo thương nghiệp Chi Phúc Bảo, siêu cấp thần thám Hà Tu Văn đã cười híp mắt đi đến, vô cùng thân thiện nói: "Minh Tôn, ngươi có thể phong cho ta một chức quan nhàn tương xứng không? Có công đức hay không không sao hết, chủ yếu là để ta thuận tiện đi lại giữa hai giới âm dương!"
"Ngươi muốn làm gì?" Liên tục đụng phải hai con hàng hố to, hiện giờ Đoạn Đức hết sức cẩn thận.
"Ngươi biết ta là một thám tử mà, bình thường sống dựa vào phá án, vài lúc có mấy vụ án quá khó, không thể nào thẩm tra được. Nếu có thể tự do qua lại giữa âm tào Địa phủ và nhân gian thì ta có thể mang quỷ về thẩm án! Minh Tôn, cho ta chút mặt mũi đi!"
Đoạn Đức tức giận vô cùng: "Ngươi cho rằng ngươi là Bao Thanh Thiên chắc, ban ngày thẩm người buổi tối thẩm quỷ?"
"Minh Tôn, châm chước một chút đi!"
"Cút!"
Cuối cùng, siêu cấp thần thám Hà Tu Văn vẫn phải ảm đạm rời đi.
"Tức chết bần đạo! Cả đám đều không bớt lo như vậy, nếu có kẻ nào không biết điều tới tìm ta nữa, ta nhất định sẽ đào tổ tông hắn ra khỏi mộ, cho hắn đầu thai thành heo!" Đoạn Đức thở phì phò nói.