Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 762 - Chương 762. Bộ Dáng Đáng Yêu Như Thế, Nhất Định Là Nam Hài Tử

Chương 762. Bộ dáng đáng yêu như thế, nhất định là nam hài tử Chương 762. Bộ dáng đáng yêu như thế, nhất định là nam hài tử

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Loạn Mã bên dưới nhìn bộ dáng nữ thần bị dọa sợ đến mức hoa dung thất sắc, vô cùng nóng nảy.

Trước kia không có cơ hội thì thôi, bây giờ mà còn không bảo vệ được nữ thần thì có còn là nam nhân không?

Hắn giật mình, len lén rời đi, đến khi trở về thì đã biến thành Loạn Mã bản nữ vô cùng khả ái, hắn lấy một tấm gương ra, xem tạo hình khả ái của mình, thanh âm thanh thúy nói: "Ta không tin ta không mê hoặc nổi ngươi!"

Loạn Mã tràn ngập tự tin bước ra ngoài, hai tay bắc loa hô to: "Đại bảo kiếm, ta ở đây!"

Đại bảo kiếm quay người, kích động nói: "Tiểu tỷ tỷ khả ái, ta tới đây!"

Sau đó vút một tiếng vọt về phía Loạn Mã.

Loạn Mã quay đầu chạy.

Đại bảo kiếm đuổi theo phía sau: "Tiểu tỷ tỷ đừng chạy, đại bảo kiếm đến đây!"

Cứ vậy một đuổi một chạy.

Đại bảo kiếm còn rất hoa tâm, một chốc đuổi theo tiểu tỷ tỷ một chốc lại đuổi theo Diệp Khuynh Thành, hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Trong bao sương số một, Lâm Bắc Phàm vừa nhìn tình cảnh này vừa cười ha ha.

"Ngươi còn cười, mau ra ngăn cản bọn họ đi!" Lý Tử Thanh bên cạnh tức giận nói, nam nhân của nàng chính là như vậy, đặc biệt ác ý, không chỉ thích đào hố cho người ta nhảy vào mà còn thích xem người khác bị lọt hố, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Không có chuyện gì, cho bảo kiếm bay thêm một hồi đi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

Nguyên nhân hắn thích đến xem buổi hòa nhạc của Diệp Khuynh Thành cũng là vì kiểu gì trong buổi hòa nhạc của Diệp Khuynh Thành cũng sẽ xảy ra một vài chuyện thú vị, lần nào cũng có tình cảnh một đám nam nhân si mê tranh giành mỹ nữ, khiến cho hắn xem vô cùng vui vẻ.

Chỉ là thật không ngờ lúc này lại có thêm hơn người đặc biệt.

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm tập trung vào Loạn Mã đang nhảy nhót tưng bừng, đúng là một thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ lại hoạt bát khả ái, đáng tiếc linh hồn bên trong lại là nam, thật khiến cho người ta tiếc nuối.

"Tử Thanh, ngươi cảm thấy nữ hài tử kia thế nào?"

"Nàng... Thế nào?"

"Ngươi thấy bộ dáng nàng đáng yêu biết bao, toàn thân trên dưới đều tràn ngập sức sống, ta cảm thấy nàng có thể trở thành một ca cơ xuất sắc, là loại chọc người yêu thích đó, ta tin tưởng rất nhiều mãnh nam đều thích xem!" Lâm Bắc Phàm tích cực hiến kế.

"Nàng?" Lý Tử Thanh nghiêm túc dò xét, hai mắt càng ngày càng sáng: "Đúng là rất tốt!"

"Nếu như ngươi muốn tuyển nàng về làm ca cơ thì ta tán thành cả hai tay hai chân, nhưng vẫn phải chú ý, tình huống của nàng giống như Khuynh Thành!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Cái gì, nàng giống Diệp Khuynh Thành?" Lý Tử Thanh rùng mình, lại là một đại lão giả nữ sao?

"Đó là tất nhiên, bộ dáng đáng yêu như vậy, nhất định là nam hài tử!" Lâm Bắc Phàm nói.

Đúng lúc này, đại lão giả nữ Loạn Mã đang câu dẫn đại bảo kiếm kêu khổ thấu trời, đại bảo kiếm đáng chết, còn đuổi theo điên cuồng như vậy!

Bao giờ mới có thể kết thúc đây, chân sắp chạy đến gãy luôn rồi!

Nhưng vì nữ thần, dù có khổ có mệt hơn thì ta cũng nguyện ý!

Thế là, hai chân đã chạy mệt lại một lần nữa tràn ngập sức sống, chạy.

Giờ khắc này, mấy trăm vạn người tại hiện trường đều chú ý tới sự xuất hiện của Loạn Mã, chỉ cảm thấy vị nữ hài tử trẻ tuổi này không chỉ có dáng dấp hoạt bát đáng yêu tràn ngập sức sống, mà lại còn có lòng chính nghĩa, thực sự khiến cho người ta ưa thích.

Đây chính là cái gọi là vừa nhìn đã yêu.

Diệp Khuynh Thành cũng cảm động, thiếu nữ khả ái vô địch thân thể nho nhỏ kia thế mà lại chống đỡ được bị đại bảo kiếm đuổi lâu như vậy, thực sự quá vĩ đại, thực sự quá dũng cảm, sau khi xong chuyện nhất định phải cảm tạ nàng.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn tràn ngập linh khí giáng xuống từ trên trời, bắt lấy đại bảo kiếm quăng về một hướng nào đó, đại bảo kiếm lập tức không còn thấy tăm hơi.

Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, biết chắc là cộng chủ vừa ra tay.

"Xem kịch lâu như vậy, cuối cùng ra tay!" Diệp Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cuối cùng cũng kết thúc!" Loạn Mã nằm liệt trên mặt đất.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm và Lý Tử Thanh cùng xuất hiện.

"Cộng chủ!" Đám người trăm miệng một lời.

"Mọi người cứ tùy ý!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

Lý Tử Thanh quyến rũ trưởng thành bước tới trước mặt Loạn Mã, giữ một khoảng cách nhất định, mỉm cười nói: "Muội muội, vừa rồi thật làm phiền ngươi!"

"Không khách khí, chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm mà thôi! Ha ha..." Loạn Mã đứng lên sờ gáy cười ngây ngô, lần đầu tiên được một đại nhân vật nói lời cảm ơn ngay trước mặt như vậy, hắn có chút ngại ngùng.

"Đây đâu chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi đâu!" Diệp Khuynh Thành bay tới, nắm chặt lấy tay Loạn Mã, thân thiết nói: "Ngươi vì cứu ta mà hy sinh bản thân như vậy thật quá dũng cảm, ta không biết phải đền đáp thế nào! Tiểu muội muội, cảm ơn ngươi!"

Loạn Mã ngơ ngác, cảm nhận được nhiệt độ trên tay, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Nữ thần sờ tay ta!

Nữ thần sờ tay ta!

Nữ thần sờ tay ta!

Thật là trắng trẻo thật nhẵn nhụi thật là ấm áp...

Một dòng nước nóng vọt thẳng lên đỉnh não, sau đó túa ra từ lỗ mũi, văng xa đến ba mét.

Diệp Khuynh Thành giật mình kêu lên: "Muội muội, ngươi sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi bị thương? Hình như cũng không giống..."

Sau đó còn đưa tay sờ sờ trán Loạn Mã, hết sức lo lắng.

Nhiệt độ cơ thể Loạn Mã lại một lần nữa tăng vọt, máu mũi lại phun ra, lúc này bay xa đến tận chín mét.

Diệp Khuynh Thành càng thêm luống cuống tay chân, nhiệt độ cơ thể của Loạn Mã vẫn một mực tăng cao.

Lý Tử Thanh biết rõ chân tướng nhìn tình cảnh này mà mí mắt giật giật, mối quan hệ này thực sự quá loạn, quá mất tự nhiên, ngay cả nàng cũng không biết phải nói thế nào, thậm chí còn có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Lâm Bắc Phàm thì cười ha ha, bộ dáng xem kịch vui.

Một lát sau, tình huống cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng sắc mặt tiểu muội muội Loạn Mã lại vô cùng tái nhợt, chủ yếu là do vừa rồi đổ máu quá nhiều, thiếu máu, thân thể hư nhược.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nữ thần đang đứng ngay bên cạnh mình, dù có bị rút sạch máu cũng đáng.

Nhìn nữ thần gần trong gang tấc, tim Loạn Mã lại đập loạn: "Khuynh Thành nữ..."

"Không cần nói, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi!"

Cảm nhận được sự ôn nhu lo lắng của nữ thần, nhịp tim Loạn Mã lại bắt đầu gia tốc, sau đó lại phun ra một bãi máu mũi, đỏ tươi chói mắt.

Lý Tử Thanh nhìn hết tất cả, cứ tiếp tục như vậy nữa, "tiểu muội muội" sẽ mất máu quá nhiều mà chết mất.

Đầu tiên Lý Tử Thanh lấy một tờ linh phù ra, giúp Loạn Mã bổ máu, sau đó mỉm cười nói: "Muội muội, ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Loạn Mã... Lan! Loạn Mã là tên của ca ca ta, tên ta là Loạn Mã Lan! Ừm, đúng, không sai, chính là như vậy!" Loạn Mã khẩn trương nói.

"Không cần khẩn trương, Loạn Mã muội muội!" Lý Tử Thanh thân thiết nói: "Là thế này, ta có một chuyện muốn nói với ngươi. Từ hình tượng tới tính cách và phẩm chất của ngươi đều vô cùng tốt, tràn ngập sức sống, ta vô cùng coi trọng ngươi, ca kịch viện của ta gần đây đang thiếu người, cho nên ta muốn mời ngươi tới ca kịch viện của ta làm ca cơ, ngươi có bằng lòng hay không?"

Bình Luận (0)
Comment