Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi thể hiện ra tu vi của bản thân, Võ Tổ Lâm Động thông qua khảo nghiệm của học viện, trở thành một lão sư.
Đồng thời do hắn cũng là phù sư cho nên đã tới bái phỏng Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gặp hắn, cười nói: "Ngươi tới rất đúng lúc! Trước đó Viêm đế Tiêu Viêm vừa mới từ biệt ta để tới thế giới Chúa Tể, giờ ngươi lại tới đây, đúng là duyên phận!"
"Quả thật có duyên!" Võ Tổ Lâm Động lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Thầm nghĩ, duyên phận này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không rét mà run.
"Các ngươi đều đến từ hạ vị diện của thế giới Chúa Tể, đồng thời đều muốn tu luyện đến chí tôn, hẳn là có rất nhiều chủ đề để cùng tán gẫu, có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các ngươi quen biết nhau." Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói.
"Đa tạ cộng chủ!" Lâm Động nói.
"Đúng rồi, ngươi bắt đầu từ nhỏ, tu luyện từ hạ vị diện tới chí tôn phi thăng, có thể coi là thiên kiêu, có rảnh rỗi thì tìm tới đại văn hào Sở Vân Phi xuất bản một quyển tự truyện, để cho mọi người biết phong thái Võ Tổ!" Lâm Bắc Phàm đề nghị.
"Chuyện này... Không cần ra sách đâu, ta vẫn kém xa các thiên kiêu khác, không dám nhận!" Lâm Động lau mồ hôi không tồn tại, ra sách để làm gì?
Nếu có người cầm "Viêm đế truyền" so sánh với "Võ Tổ truyền", phải giải thích thế nào?
Là sau lưng có âm mưu, hay là ta học theo Viêm đế?
Tóm lại kết quả sẽ rất dọa người.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Võ Tổ, Lâm Bắc Phàm cười đến vô cùng vui vẻ.
Nhưng không bao lâu sau hắn đã không cười nổi nữa.
Bởi vì Vạn Giới Đào Bảo thương nghiệp Chi Phúc Bảo mang theo một đống hàng hoá đến, địa điểm viết trên số hàng hoá đó đều là Oa Hoàng cung, đi cùng với hắn còn có Lý Ức Như và Lý Tiêu Dao theo sau, đội ngũ vô cùng chỉnh tề.
"Boss, làm phiền ngươi, lần này hàng hoá hơi nhiều!" Chi Phúc Bảo cười lấy lòng.
"Lão sư khổ cực rồi!" Lý Ức Như nói.
"Lâm huynh, lần này thật sự phải phiền ngươi!" Lý Tiêu Dao nói.
Lâm Bắc Phàm cầm lấy đồ, đứng dậy bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, lại đi gặp nữ nhân đáng chết kia!"
Oa Hoàng cung, cả nhà Lý Tiêu Dao, Triệu Linh Nhi, Lý Ức Như lại lần nữa đoàn tụ, vô cùng vui vẻ.
Nữ Oa nương nương cũng rất vui vẻ, vươn ngón tay thon dài, đắc ý nói: "Giao đồ của bản cung ra đây!"
Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc ném hàng hóa chuyển phát nhanh chất thành núi tới.
Nữ Oa nương nương dùng thần thức quét qua, hài lòng gật đầu một cái: "Không sai, một thứ cũng không thiếu!"
Sau đó phất phất tay với Lâm Bắc Phàm, giống hệt như đuổi ruồi: "Được rồi, ngươi có thể cút!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Gì đây, qua cầu rút ván à? Ta mới đưa đồ tới xong ngươi đã đuổi ta đi, đúng là không có lương tâm!" Lâm Bắc Phàm thở phì phò nói.
"Ngươi chính là người đưa hàng chuyển phát nhanh, đưa đồ xong rồi chẳng lẽ không đi mà còn muốn ăn vạ ở nhà ta hay sao?" Nữ Oa nương nương chế giễu, nhìn dáng vẻ tức giận của cộng chủ, đặc biệt sung sướng, hả giận.
"Hôm nay ta nhất quyết không đi!" Lâm Bắc Phàm thở hồng hộc.
"A? Không đi?" Nữ Oa nương nương nhướng mày một cái: "Vậy thì tùy ngươi.
Nữ Oa nương nương cầm theo một đống hàng hóa của bản thân đi vào hậu điện, Lâm Bắc Phàm cũng vào theo.
Nữ Oa nương nương mở một cái bao trong số đó, bên trong là một sợi dây chuyền, đang chuẩn bị dùng thử, Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh lại một mực nhìn chằm chằm, nhìn đến mức nàng thấy mất tự nhiên.
Thế là nàng bỏ dây chuyền xuống, mở ra một cái bao khác, bên trong là một chiếc váy thanh y, vô cùng đẹp đẽ.
Lâm Bắc Phàm vẫn đứng bên cạnh nhìn, không nói một lời, nhưng ánh mắt tràn ngập cảm giác tồn tại.
Nữ Oa nương nương lại ngượng ngùng bỏ váy xuống, mở ra cái bao thứ ba...
Cứ vậy, mỗi khi Nữ Oa nương nương mở ra một kiện hàng đều bị ánh mắt của hắn làm cho mất tự nhiên.
Cuối cùng nàng cũng tức giận: "Ngươi rốt cuộc đã xong chưa?"
"Chưa xong!" Lâm Bắc Phàm lên tiếng.
"Đi ra chỗ khác mà hóng mát!" Nữ Oa nương nương lên án mạnh mẽ.
"A!" Lâm Bắc Phàm đi tới bên cạnh Nữ Oa nương nương, nhìn dung mạo duyên dáng cao quý của nương nương trong khoảng cách gần.
"Ngươi... Ngươi làm gì?" Trong lòng Nữ Oa nương nương có chút hoảng loạn.
Đây chính là tội đại bất kính!
Dựa theo tính tình của nàng, chụp chết hắn đã là nhẹ, bình thường phải làm cho hắn cửa nát nhà tan, Thương Trụ vương chính là tấm gương, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng không thấy tức giận, chỉ có vô cùng "buồn bực".
"Là ngươi nói ta đi đâu đó hóng mát!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Ở chỗ ta mát sao?" Nữ Oa nương nương hỏi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng thế, bởi vì ngươi lạnh như băng, lãnh khốc vô tình, cho nên đứng bên cạnh ngươi là mát mẻ nhất!"
Nữ Oa nương nương: "..."
Nữ Oa nương nương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi... Cút cho ta!"
Lâm Bắc Phàm da mặt dày, không cút.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, da mặt Nữ Oa nương nương không dày bằng hắn, thua trận, đành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, về sau bản cung sẽ không thường lên đào bảo mua sắm nữa, sẽ không làm phiền ngươi chạy lên chạy xuống , thế này được chưa?"
Lâm Bắc Phàm hài lòng: "Thế được rồi, một Nữ Oa nương nương như ngươi cả ngày đào bảo là thế nào? Một chút cũng không có dáng vẻ đoan trang siêu việt, ngươi xem Lão Tử người ta làm Thánh Nhân thế nào kìa, mỗi ngày đều đóng kín cửa tĩnh tâm trong điện ngồi xem gió cuốn mây bay, thế gian vinh nhục hưng suy đều không liên quan gì tới hắn, đây mới là điển hình của Thánh Nhân."
"Hắn là hắn, ta là ta!" Nữ Oa nương nương tức giận.
Bây giờ nàng ghét nhất là loại Thánh Nhân như Lão Tử
Tuy có thể khiến cho bản thân càng gần gũi với đạo, thực lực trở nên mạnh hơn, nhưng theo thời gian dần trôi qua sẽ chẳng còn lại tính cách của riêng mình nữa, cuối cùng biến thành vật phụ thuộc vào Thiên Đạo, làm chuyện gì cũng phải thuận theo thiên hạ đại thế, nghe lời Thiên Đạo mà làm, sau đó biến thành công cụ hình người.
Nói thật, nàng vô cùng hâm mộ cuộc sống của Lâm Bắc Phàm, có thể tùy ý làm bậy.
Trước đó, nàng đã thuận theo Thiên Đạo mà sống qua vô số lượng kiếp, tuy cũng trở nên càng ngày càng mạnh, nhưng trên cơ bản luôn bị nhốt trong Oa Hoàng cung, chuyện gì cũng không thể làm, trước khi làm gì đều phải hỏi ý kiến Thiên Đạo, nàng đã chán ghét cuộc sống đó rồi.
Hiện tại, nàng muốn sống vì bản thân.
Thế là nàng lập tức ghi danh vào hư giới, mua sắm một hồi lớn.
Lâm Bắc Phàm vô cùng khiếp sợ: "Ngươi ngươi ngươi... Không sợ ta ở lại chỗ ngươi sao?"
"Ở lại thì ở đi, mỗi ngày nhìn ngươi giao hàng đến nhà cho ta chính là chuyện cảnh đẹp ý vui!" Nữ Oa nương nương một mũi tên trúng hai đích, nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Lâm Bắc Phàm mà vô cùng vui vẻ.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Trong lòng cảm thán, bản thân quả nhiên vẫn còn quá non nớt, da mặt không dày bằng Thánh Nhân.
Nữ Oa nương nương mở miệng: "Nhắc nhở ngươi một câu, Bình Tâm nương nương quản lý lục đạo luân hồi trong Hồng Hoang đã biết rõ chuyện ở thế giới linh khí khôi phục, sắp phái hình chiếu tới đây, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa!"
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên nói: "Nàng đã tới!"