Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Bình Tâm nương nương được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của Lâm Bắc Phàm và Nữ Oa nương nương đã đặt chân tới âm tào địa phủ.
"Nơi này chính là vùng đất luân hồi của thế giới linh khí khôi phục sao?" Bình Tâm nương nương vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì ở trong thế giới Hồng Hoang nàng là người quản lý lục đạo luân hồi, cho nên mỗi khi phát hình chiếu tới một thế giới, nàng đều sẽ chọn vùng đất lục đạo luân hồi để xem xét đầu tiên. Nàng đã từng thấy hàng ngàn vạn địa phủ, địa phủ dạng gì cũng đều đã gặp, nhưng không một địa phủ nào có thể cao sang tân tiến như của thế giới linh khí khôi phục.
Quỷ Môn quan cao cấp quý phái, Hoàng Tuyền lộ thẳng tắp sạch sẽ, sông Vong Xuyên trong vắt thấy được cả đáy, bên cạnh Vong Xuyên là một công viên đầy cây, có một đám lão quỷ đang quần ma loạn vũ trong đó, nhảy múa vui sướng...
Đây đâu phải là âm tào địa phủ khiến người ta chỉ nghe thấy đã sợ chết khiếp?
Đây chính là thắng địa du lịch mà!
Đương nhiên địa phủ không thể chỉ nhìn từ bề ngoài, phải điều tra vào sâu mới có thể hiểu rõ tình huống thực.
Đầu tiên, nàng đi tới bên bờ Vong Xuyên, nơi này có một đám lão quỷ đang khiêu vũ, cầm đầu là một lão quỷ có đại khí vận, ăn mặc cực kỳ sặc sỡ, áo sơ mi quần cộc kính râm, dẫn theo một đám lão quỷ nhảy múa.
Là ai đang hát, rộn ràng cô độc
Mây trắng trên trời vẫn ung dung trôi đi trong nước mắt
Bên trong cuộc sống mênh mông kia,
Trông thấy khói lửa lóe sáng ở thiên quốc phương xa
Yo yo yo come oh yeah...
...
Không có nhạc, không có biến giọng, lão tổ Từ gia một mình bao hết giọng nam giọng nữ.
Không có tiết tấu lại càng không có nhạc đệm, lão tổ Từ gia chính là tiết tấu duy nhất, hắn hát thế nào người khác liền nhảy thế đó.
Thế là, một bài "Tự do bay lượn" sôi sục cao vút được diễn tấu đến kinh tâm động phách, quỷ khóc sói gào.
Kết hợp với đám quần ma loạn vũ phía sau hết sức hài hòa.
Trong đó có mấy người rõ ràng là quỷ sai, thế mà cũng lắc mông nhảy theo, rất vui vẻ.
Còn có một lão quỷ chỉ còn một tay đang cầm kiếm nhảy múa, còn nhảy đặc biệt có tiết tấu, chốc thì phóng túng, chốc thì hèn mọn.
"Bọn họ coi địa phủ là cái gì?"
Vũ đạo này thật sự quá cay mắt, tiếng ca này thật sự quá điếc tai, Bình Tâm nương nương chỉ nhìn thoáng qua liền không muốn nhìn thêm lần thứ hai, nghe một lần liền không muốn nghe lại lần thứ hai, thế là yên lặng đi ra.
Đi dọc theo bờ sông, tới cầu Nại Hà.
Lúc này, có một đám quỷ đang đứng xếp hàng uống canh Mạnh Bà, lại lần nữa truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào.
"Không được qua đây!"
"Ngươi không được qua đây, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Tới gần nữa là ta sẽ nhảy!"
...
Sau đó nghe thấy những tiếng ùm ùm, thật sự có quỷ nhảy xuống sông, một quỷ tiếp một quỷ, liên miên không dứt.
Bình Tâm nương nương giật nảy mình, đây đều là quỷ đã chết một lần, chết thêm nữa sẽ là hồn phi phách tán, rốt cuộc tình huống này là sao, thứ gì mà có thể khiến cho đám quỷ đã từng chết một lần muốn chết thêm lần nữa?
Bình Tâm nương nương đi qua, thấy Phượng tỷ đang cầm bát canh, nụ cười kia còn kinh khủng hơn cả quỷ.
Ngay cả Bình Tâm nương nương kiến thức rộng rãi cũng bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại.
Lại nhìn canh Mạnh Bà, vừa xanh vừa đen, đã sền sệt lại còn bốc lên khí đen, đây rõ ràng là lúc làm canh Mạnh Bà đã bỏ thêm nhiều nguyên liệu không biết là thứ gì vào, kết quả biến nó thành một bát canh không ra sao, dù sao cũng không phải canh Mạnh Bà.
Kết quả những quỷ này uống canh xong đều mất trí nhớ.
Bình Tâm nương nương có thể khẳng định, những người này mất trí nhớ không phải do uống canh Mạnh Bà, mà là bị Mạnh Bà dọa đến mất trí nhớ.
Canh Mạnh Bà không biết nấu, bộ dáng còn đặc biệt dọa quỷ, dạng Mạnh Bà mày rõ ràng là không tận tụy với công việc, thật không biết sao địa phủ chi chủ lại chọn dạng người này tới làm Mạnh Bà, không sợ luân hồi hỗn loạn à?
Lại nhìn đám quỷ muốn sống muốn chết này...
Quỷ cũng có tôn nghiêm của quỷ, các ngươi tra tấn bọn họ như vậy mà được à?
Bình Tâm nương nương lắc lắc đầu, có chút không vừa mắt.
Tiếp tục đi lên phía trước, nghe thấy có âm thanh kỳ quái truyền đến, hóa ra là tiếng lảm nhảm dai dẳng.
"A di đà phật! Người là do mẹ người sinh, yêu là do mẹ yêu sinh, quỷ là do mẹ quỷ sinh. Người khác nhau là khác mẹ người sinh, yêu khác nhau là khác mẹ yêu sinh, quỷ khác nhau là khác mẹ quỷ sinh, nhưng người và yêu đều là do mẹ sinh, người và quỷ đều là do mẹ sinh, yêu và quỷ đều là do mẹ sinh, cho nên làm quỷ cũng giống như làm người, phải có lòng nhân từ, có lòng nhân từ thì không còn là quỷ, là quỷ..."
Kèm theo thanh âm quỷ quái này còn có tiếng kêu rên thống khổ.
"Hòa thượng van cầu ngươi đừng niệm nữa, ta biết lỗi rồi!"
"Ta sẽ không bao giờ làm điều ác nữa, ta nhất định sẽ làm quỷ tốt, van xin ngươi bỏ qua cho ta đi!"
"Ta sai rồi, ta dập đầu bồi tội cho ngươi!"
...
Bình Tâm nương nương bay qua xem xét, trông thấy một tiểu hòa thượng pháp tướng trang nghiêm đang siêu độ cho một bầy quỷ.
Nhưng thứ hắn niệm không phải là vãng sinh kinh chân chính, mà là một đống chuyện quái quỷ lảm nhảm không biết là cái gì, đặc biệt khiến cho người phiền lòng, chỉ khổ đám vong linh đang nghe kinh văn bên dưới.
"Địa phủ này siêu độ vong linh như vậy sao?" Bình Tâm nương nương nghi hoặc, nếu như Địa Tàng vương bồ tát thật sự giống như hòa thượng này thì đã sớm bị nàng một chưởng vỗ chết rồi, cũng chẳng cần để ý tới phía sau hắn có Thánh Nhân làm chỗ dựa hay không.
Kết quả mới đứng quan sát chưa đến một hồi, tiểu hòa thượng đã vứt đám quỷ hồn kia lại, thu thập hành trang rời đi.
Bình Tâm nương nương ngăn hắn lại: "Tiểu hòa thượng, ngươi đi đâu?"
Tiểu hòa thượng miệng niệm phật hiệu, thoạt nhìn đặc biệt trang nghiêm: "A di đà phật! Bần tăng đã tan tầm, bây giờ phải chạy về nhà bồi vợ con đây, mời thí chủ tránh ra!"
Bình Tâm nương nương hoang mang.
Tan tầm?
Bồi vợ con?
"Nhưng ở đây vẫn còn nhiều quỷ hồn chờ ngươi siêu độ như vậy, ngươi lại muốn tan tầm, nhỡ làm muộn thời gian đầu thai thì làm sao?"
Tiểu hòa thượng giải thích: "Sẽ không muộn, bởi vì người phụ trách trình tự đầu thai cuối cùng chính là lão bà Phượng tỷ của ta, chúng ta cùng tan tầm, tất cả mọi người đều không chậm trễ!"
Bình Tâm nương nương: "..."
Lời giải thích này rất hùng hồn!
Bình Tâm nương nương lại hỏi: "Được thôi, khi nào thì các ngươi đi làm?"
"Chúng ta bình thường làm 5 nghỉ 2, cũng chính là làm việc 5 ngày nghỉ ngơi 2 ngày, hàng năm còn có một lần nghỉ lễ, thí chủ có muốn tới đây làm việc không, đãi ngộ rất hậu nhé!"
Bình Tâm nương nương: "..."
"Lúc các ngươi nghỉ ngơi, những quỷ hồn kia phải làm sao?"
"Rảnh đến nhàm chán thì có thể qua nhảy quảng trường, có thể vớt khô lâu trên sông Vong Xuyên, có thể chạy marathon trên Hoàng Tuyền lộ, còn có thể gạt người nhà đào bảo... Ha ha, cuộc sống ở địa phủ chúng ta muôn màu muôn vẻ như vậy đó, rất nhiều người ở dương gian đều không muốn sống, đặc biệt tự sát tới đây an hưởng tuổi già!" Tiểu hòa thượng cười ha ha, vô cùng kiêu ngạo.
Bình Tâm nương nương: "..."
Bái biệt tiểu hòa thượng, Bình Tâm nương nương đến 18 tầng địa ngục, trông thấy có một người sống đang bơi lội trong chảo dầu ở Dầu Oa địa ngục trong 18 tầng địa ngục, thoạt nhìn đặc biệt sảng khoái, còn giục người khác mau đốt lửa lớn hơn một chút.
Bình Tâm nương nương không nhịn nổi nữa, gầm lên giận dữ: "Địa phủ chi chủ nơi này là ai, cút ra đây cho ta!"
Chương