Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Mặt mũi mấy vị Thánh Nhân đen kịt.
Cộng chủ à, ngươi nói xấu người khác cũng phải nói cho có lý một chút.
Nếm hết trăm cay nghìn đắng?
Hy sinh vô số anh tài?
Có khoa trương như vậy sao?
Nói chuyện trái lương tâm như thế, lương tâm ngươi không đau à?
Rõ ràng là các ngươi đóng cửa đánh chó, chúng ta mới là phía thật sự hao binh tổn tướng, đến giờ vẫn chưa thể khôi phục lại.
"Nhung dù chúng ta đã hy sinh lớn như vậy, những Thánh Nhân cao cao tại thượng kia vẫn không buông tha cho chúng ta."
Trong giọng nói của Lâm Bắc Phàm mang theo vô tận ủy khuất và phẫn nộ: "Địa phủ nằm trong tay chúng ta, bọn họ lại muốn tới cướp vị trí công đức! Bọn họ muốn đoạt đi vị trí thập điện Diêm La, chúng ta không đồng ý! Trong đó tên Nguyên Thủy thiên tôn kia là bá đạo nhất, ỷ mạnh hiếp yếu, không có một chút phong độ Thánh Nhân nào, nhưng Minh tôn, địa phủ chi chủ tân nhiệm của chúng ta lại không cúi đầu!"
Sắc mặt Nguyên Thủy thiên tôn đen như đít nồi.
Bình Tâm nương nương gật đầu: "Hóa ra Minh tôn lại cứng cỏi như vậy, là bản cung trách lầm hắn."
"Mắt thấy thập điện Diêm La vẫn bỏ trống, Tiếp Dẫn thánh nhân là vô sỉ nhất, lại muốn phái hình chiếu của Địa Tàng vương bồ tát tới địa phủ, một lần nữa biểu diễn tiết mục 'Không có địa ngục thề không thành phật'! Quả thực là không chấp nhận được!"
"Về sau... Về sau thế nào? " Bình Tâm nương nương có chút khẩn trương.
"Về sau chính là tiểu hòa thượng của chúng ta đứng ra ngăn trước mặt Tiếp Dẫn thánh nhân, lấy được chức vị siêu độ vong hồn." Giọng nói Lâm Bắc Phàm tràn ngập thê lương: "Hóa ra người ra cũng không phải là hòa thượng, mà là một thanh niên có triển vọng, gia đình hòa thuận, tiền đồ vô lượng. Nhưng vì ngăn cản Tiếp Dẫn, cắt ngang âm mưu của hắn, hắn ra lại bỏ vợ bỏ nữ nhi cạo đầu làm tăng, rơi xuống địa ngục làm bạn với vong linh!"
"Thì ra là thế!" Bình Tâm nương nương động dung.
Khó trách tiểu hòa thượng kia lại không tụng kinh niệm phật, đó là do người ta vốn cũng không phải hòa thượng thật.
Khó trách hắn lại có vợ có hài tử, đó là do người ta chỉ vừa mới quy y làm tăng, nguyện ý chặt đứt hồng trần xuống địa phủ, tình cảm sâu đậm vĩ đại, dũng khí đáng khen ngợi, làm cho người ta phải thán phục!
"Ngươi làm rất tốt!" Bình Tâm nương nương nhìn tiểu hòa thượng bên cạnh, lớn tiếng tán thưởng.
"Vì bách tính, vì chúng sinh, vì thế giới, dù bần tăng có rơi vào luân hồi thì có sao? Chỉ có xá tiểu gia mới có thể vì đại gia, a di đà phật!" Tiểu hòa thượng đứng lên, chắp tay trước ngực, nghĩa chính ngôn từ nói.
Giờ khắc này, phía sau hắn dường như phát ra ánh sáng phật đà, chói lọi rực rỡ.
"Ngươi là phật chân chính!" Bình Tâm nương nương gật đầu, nàng nhìn thấy phật tính trên người tiểu hòa thượng, trong mắt tràn đầy khâm phục.
Tiểu hòa thượng khoát tay lia lịa, ra vẻ không dám nhận, sau đó lùi ra phía sau, lấy được cả công lẫn danh.
Nhưng mọi người ở thế giới linh khí khôi phục sắp cười ngất rồi.
Tiểu hòa thượng là phật chân chính?
Chỉ sợ là phật có lịch sử đen kinh nhất thôi!
Lại nhìn cộng chủ, một người có can đảm nói, một người có can đảm thừa nhận, quá vô sỉ!
"Hy sinh của tiểu hòa thượng quá rõ ràng nên chúng ta không thể để cho anh hùng thất vọng đau khổ được. Thế là chúng ta bèn sắp xếp cho lão bà Phượng Tỷ của tiểu hòa thượng một công việc trong địa phủ, đó chính là Mạnh Bà, như vậy bọn họ sẽ có thể sớm chiều ở chung, không phải âm dương cách biệt, hơn nữa còn cho bọn họ làm 5 nghỉ 2, bình thường lại sắp xếp thêm vài ngày nghỉ, vậy là người một nhà có thể đoàn tụ."
Bình Tâm nương nương há hốc mồm: "Ngươi... Làm rất đúng!"
Vốn nàng còn cảm thấy địa phủ quản lý lỏng lẻo như vậy không được, ngày nghỉ cái gì? Bây giờ mới phát hiện quy củ này! Nàng rơi vào trầm tư, địa phủ của mình có nên học theo hay không?
Suy nghĩ một chút thì thấy cứ là thôi đi, nếu như quần quỷ loạn vũ nàng sẽ phát điên mất.
"Được, những lời này của ngươi khá có lý, nhưng quản lý địa phủ vẫn là một vấn đề lớn..."
"Chúng ta cũng biết đây là một vấn đề lớn, nhưng chúng ta căn bản không quản được." Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Những Thánh Nhân kia quá đáng ghét, vẫn chưa buông tâm tư muốn chiếm đoạt, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào địa phủ của chúng ta, muốn nhúng tay vào, Minh tôn đại nhân, địa phủ chi chủ của chúng ta mỗi ngày đều bị Thánh Nhân nhìn chằm chằm vào như vậy, làm cho nội tiết đều mất cân đối, trong 2 năm ngắn ngủi đã có thêm 50 cân thịt béo, sầu đến nỗi ngày nào cũng đi đào mộ! Ngươi cho rằng hắn thật sự đi đào mộ sao, hắn đang đi đào tịch mịch!"
Bình Tâm nương nương: "..."
Đám người: "..."
"Minh tôn còn có thể dựa vào đào mộ để giải quyết ưu sầu và tịch mịch, còn ta có thể làm sao?" Trên mặt Lâm Bắc Phàm là vô tận đau thương: "Ta không xử lý được cái gì cả! Thánh Nhân không chỉ cường đại mà còn giỏi âm mưu quỷ kế, thực sự quá kinh khủng, hơi không cẩn thận một cái là sẽ thua ngay! Cho nên ta chỉ có thể cả ngày đứng trong nhà, nơm nớp lo sợ phòng bị bọn họ. Vì ứng đối với bọn họ mà cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, làm gù còn tâm tư đi quản lý thứ khác nữa?"
Lần này, tất cả mọi người trong thế giới linh khí khôi phục đều động dung.
Hóa ra cộng chủ mà bọn họ vẫn luôn cảm thấy nhàn nhã làm cá ướp muối lại có áp lực lớn như vậy. Những gì hắn biểu hiện ra đều là để cho mọi người thấy, khổ sở trong nội tâm có ai biết?
Thật ra nghiêm túc suy nghĩ cũng biết, ai có thể nhẹ nhõm khi cả ngày đối mặt với Thánh Nhân chứ?
Tuy cộng chủ cường đại, nhưng cũng mới chỉ là thần ma nhất giai mà thôi, thực lực cách xa Thánh Nhân mười vạn tám ngàn dặm, nếu người ta nghiêm túc, thổi một cái đã có thể tiêu diệt hắn rồi.
Thế nhưng cộng chủ của bọn họ cũng không trốn, mà đi ra chắn ở phía trước.
Hòa bình bây giờ của bọn họ chính là do cộng chủ đổi lấy.
Làm gì có tháng năm tĩnh hảo, chỉ là cộng chủ đang gánh hết sức nặng, nhận lấy tất cả áp lực.
Bình Tâm nương nương lại lần nữa cảm thấy cùng cảnh ngộ. Trước đó khi nàng sáng tạo ra vùng đất luân hồi, lúc đối mặt với mấy vị Thánh Nhân còn phải nhường nhịn, nói gì đến Nhân tộc nho nhỏ trước mắt này?
"Vất vả cho ngươi!" Trong mắt Bình Tâm nương nương có thêm một chút ôn hòa.
Nữ Oa nương nương ở Oa Hoàng cung cũng động dung, thật không ngờ đằng sau gương mặt luôn cười đùa kia lại là như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp có thêm một chút nhu tình, thầm nói: Về sau sẽ đối xử với ngươi tốt một chút!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Mấy vị Thánh Nhân này thật khó đối phó, Lão Tử nhìn như vô vi thật ra lại gian trá trong tâm..."
Lão Tử thánh nhân: "..."
"Nguyên Thủy thiên tôn bảo thủ, lại vô cùng keo kiệt..."
Nguyên Thủy thiên tôn: "..."
"Thông Thiên giáo chủ còn tốt hơn một chút, đáng tiếc không khống chế được tính tình, tức giận là lại muốn đập phá thế giới..."
Thông Thiên giáo chủ: "..."
"Tiếp Dẫn thánh nhân không cần nhắc tới, bàn về độ vô sỉ ta bằng lòng tôn hắn là nhất..."
Tiếp Dẫn thánh nhân: "..."
"Nhất là Nữ Oa nương nương, người xấu nhất chính là nàng! Cả ngày đào bảo mua sắm, nương nương mua sắm sẽ tới mức nào? Trông thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thật ra lại là chuyện lớn. Do uy thế của nương nương mà người khác đều không dám tới đưa hàng cho nàng, sợ bị giận chó đánh mèo, nhưng không giao hàng nhỡ nàng nổi đóa thì phải làm sao? Cho nên, để giữ vững sự an ổn của thế giới, không cho nàng giận chó đánh mèo người khác, ta đành phải tự tới đưa hàng cho nàng, cả ngày phải nhìn sắc mặt nàng. Hầy, trong lòng bảo bảo thật khổ sở!"
Nữ Oa nương nương: "..."