Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Thế là Bình Tâm nương nương liền ở lại bên trong địa phủ, sau đó quyết đoán cải cách.
Đầu tiên là chỉnh đốn 18 tầng địa ngục đại biểu cho uy nghiêm của địa phủ, người sở hữu hệ thống điên cuồng tìm chết Đồng Quang Quang bị đuổi ra khỏi 18 tầng địa ngục.
Mới đầu Đồng Quang Quang không muốn, tìm đường chết đi khiêu khích Bình Tâm nương nương, kết quả sau khi kinh qua một phen muốn sống không được muốn chết không xong, hắn triệt để sợ hãi, không dám tìm chết nữa.
Kế tiếp là chấn chỉnh thập điện Diêm La cùng với âm soa.
Khai trừ toàn bộ những người không có lý tưởng, chỉ muốn kiếm lời công đức, đề bạt những người trung thực làm việc lên.
Tiểu hòa thượng và Phượng tỷ vẫn được giữ lại, nhưng tiểu hòa thượng nhất định phải học vãng sinh kinh chân chính, để siêu độ quỷ hồn thật sự. Phượng tỷ nhất định phải học được cách chế biến canh Mạnh Bà chân chính, không thể dựa vào diện mạo của mình làm quỷ mất trí nhớ được.
Lão kiếm thần Lý Thuần Cương cũng không thể sống không lý tưởng nữa, thường xuyên ra ngoài bắt quỷ.
Những lão quỷ giống như lão tổ Từ gia này vẫn chỉ có thể ở trong địa phủ dưỡng lão, nhưng không thể hát mấy bài hát loạn thất bát tao trước kia nữa, cũng không thể nhảy những vũ khúc loạn thất bát tao đó, ảnh hưởng tới hình tượng địa phủ.
Đào bảo điếm vẫn có thể mở, bởi vì Bình Tâm nương nương không cẩn thận cũng mê mẩn mua sắm.
Chỉ có thể nói là vẫn luôn ở trong luân hồi làm nàng nghẹn đến điên mất.
Nữ nhân vạn giới đều không thoát khỏi thú vui mua sắm.
Trước kia Lâm Bắc Phàm rất mừng vì có đào bảo, bởi nó có thể giúp hắn kiếm tiền cũng có thể mua được đồ tốt trong vạn giới, nhưng bây giờ hắn lại hận thấu đào bảo, làm hại hắn thường xuyên phải chạy qua lại hai nơi, chạy tới Oa Hoàng cung xong lại chạy địa phủ.
Sau lần cải cách này, bộ mặt âm tào địa phủ rực rỡ hẳn lên.
Một ngày nọ, Lâm Bắc Phàm lại tới đưa hàng cho Bình Tâm nương nương.
"Cộng chủ đến rồi, ngươi xem y phục này bản cung mặc lên có đẹp hay không?" Bình Tâm nương nương tươi cười nói, trên tay nàng là một bộ y phục màu đỏ mới mua hôm qua, thoạt nhìn thướt tha mỹ lệ.
"Đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt, ngươi mặc vào lại càng thêm đẹp mắt!" Lâm Bắc Phàm gật mạnh đầu.
Đưa hàng lâu như vậy, Lâm Bắc Phàm đã vô cùng hiểu rõ các nàng, Thánh Nhân các nàng căn bản không quan tâm tới ý kiến của ngươi, mà chỉ muốn ngươi khen các nàng mà thôi, nếu như ngươi nói không đẹp, các nàng sẽ một mực hỏi tiếp, vô cùng phiền muộn.
"Miệng thật ngọt!" Bình Tâm nương nương cười rất vui vẻ.
Trên thân tỏa ra ngũ thải quang mang, đã mặc bộ y phục màu đỏ kia lên người, quả nhiên nhìn rất đẹp.
Bình Tâm nương nương vừa nhìn bộ váy đỏ trên người, vừa nhất tâm nhị dụng tiến vào đào bảo, tiếp tục chọn lựa quần áo: "Nhưng ta cảm thấy, bộ màu trắng, màu xanh, màu hồng này... Cũng đều rất đẹp, dứt khoát mua hết vậy!"
Thế là Bình Tâm nương nương lại mua thêm một đống hàng.
Cứ vậy, đống hàng vừa mới được đăng lên lại bị Bình Tâm nương nương miểu sát.
Tốc độ tay nhanh tư duy nhanh, tranh mua toàn chỉ trong một giây, không một ai là đối thủ của Bình Tâm nương nương.
"Trên phương diện tranh mua đào bảo, ngay cả Nữ Oa nương nương cũng không phải là đối thủ của bản cung!" Bình Tâm nương nương ôn hòa nhã nhặn nói, tràn ngập cảm giác kiêu ngạo.
Đánh thắng trận trong hiện thực tính là gì, miểu sát Nữ Oa nương nương trong đào bảo mới là sảng khoái!
Lâm Bắc Phàm kêu ra tiếng: "Nương nương..."
Bình Tâm nương nương trách cứ: "Cộng chủ, gọi ta là Bình Tâm, hoặc là Hậu Thổ!"
Bình Tâm nương nương đã cô đơn nhiều năm, khó gặp gỡ được một người hiểu mình như vậy, nàng thật sự coi Lâm Bắc Phàm là bằng hữu, không muốn vì thân phận mà trở nên xa lạ.
"Được, vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là Bình Tâm, ngươi cứ gọi thẳng tên họ của ta."
Bình Tâm nương nương cao hứng gật đầu, cảm giác quan hệ giữa hai người càng thêm thân cận.
Lâm Bắc Phàm cầm một quyển sách lên, nói: "Bình Tâm, "Bình Tâm nương nương truyện" của ngươi đã được viết xong, ngươi đến xem thử xem có chỗ nào cần sửa không?"
Bình Tâm nương nương dùng thần thức quét qua, khuôn mặt lập tức đỏ hồng, có chút xấu hổ nói: "Lâm Bắc Phàm, có phải cái này viết quá khoa trương rồi không, bản cung cũng đâu có tốt như vậy?"
Có thể nói là vì viết quyển sách này, Lâm Bắc Phàm đã phải vắt óc suy nghĩ, dùng hết tất cả những từ ngữ ca ngợi tán thưởng, khen đem Bình Tâm nương nương thành người duy nhất trong thiên địa, có một không hai.
"Không có, đây chính là hình tượng của ngươi ở trong lòng ta, chính là hoàn mỹ không chút tì vết như vậy! Chỉ tiếc ngôn ngữ ta thiếu thốn, không có tài sáng tạo, còn không viết ra được 1/10000 vẻ đẹp của ngươi! Ta không chỉ muốn sản xuất quyển sách này truyền bá ra toàn thế giới, mà còn muốn truyền bá khắp cả vạn giới, để mọi người đều biết được mỹ danh của Bình Tâm ngươi!" Lâm Bắc Phàm vẫn chưa thỏa mãn nói.
Lâm Bắc Phàm định đem "Bình Tâm nương nương truyện" và "Hồng Hoang" cùng bán ra khắp thế giới, bán vào cả vạn giới, như vậy mới có thể tạo ra so sánh cực mạnh, Bình Tâm nương nương cao thượng bao nhiêu, Thánh Nhân lại hèn hạ vô sỉ bấy nhiêu!
Nhưng Bình Tâm nương nương lại nghe lệch, trái tim thổn thức.
Hình tượng hoàn mỹ không một tì vết...
Ngôn ngữ thiếu thốn, không có tài sáng tạo, không viết ra được 1/10000 vẻ đẹp...
Lan truyền khắp vạn giới, cho thiên hạ đều biết mỹ danh của ta...
Đây coi như là tỏ tình sao?
Vậy quyển sách này...
Là thư tỏ tình sao?
Lòng Bình Tâm nương nương rôiz loạn.
Lại nhìn Lâm Bắc Phàm, trong ánh mắt có thêm một chút sắc thái không nói rõ được.
Sau khi đưa chuyển phát nhanh cho Bình Tâm nương nương về xong, Lâm Bắc Phàm lại chạy tới Oa Hoàng cung đưa chuyển phát nhanh.
Lúc này, Nữ Oa nương nương thở phì phò nói: "Đáng chết, hàng của ta bị Bình Tâm cướp đi, sao lần nào nàng cũng ra tay nhanh như vậy? Ngày mai tuyệt đối không cho nàng đạt được!"
Trông thấy Lâm Bắc Phàm, trong con ngươi xinh đẹp lóe ra khí tức nguy hiểm: "Có phải là ngươi giở trò quỷ không?"
Lâm Bắc Phàm thề thốt phủ nhận: "Không nên nói lung tung, là ngươi không giữ được, đừng có trách lên đầu ta!"
"Chuyện này khó mà nói chắc được, nghe nói ngươi gần đây ngươi rất thân cận với Bình Tâm..."
"Bây giờ ta cũng thân cận với ngươi, có phải ta cũng thiên vị ngươi không?" Trên mặt Lâm Bắc Phàm có chút không cao hứng.
"Nếu như đúng thì đương nhiên rất tốt!" Nữ Oa nương nương lôi một cái hộp ra từ trong đống hàng hóa đào bảo, lấy một cái vòng cổ thuần trắng bên trong ra đeo lên cổ nhỏ, mong đợi hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt, ngươi đeo vào là đẹp mắt nhất!"
"Coi như ngươi có ánh mắt!" Nữ Oa nương nương cười.
Một lát sau sau, Nữ Oa nương nương cuối cùng cũng hài lòng, nhìn nụ cười cứng ngắc của Lâm Bắc Phàm, nàng đặc biệt vui vẻ.
Lúc này, nàng lấy ra một kiện đồ hịn pháp bảo thoạt nhìn vô cùng cổ xưa huyền diệu.
"Đây là..." Lâm Bắc Phàm trừng lớn hai mắt: "Hà Đồ Lạc Thư!"
"Không sai!" Nữ Oa nương nương cười nói: "Bản cung thấy ngươi hình như có hứng thú với thôi diễn, xét việc mấy ngày này ngươi đi đưa chuyển phát nhanh cho bản cung, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên bản cung mới đặc biệt mượn Hà Đồ Lạc Thư từ chỗ huynh trưởng đưa cho ngươi mượn dùng, hy vọng có thể trợ giúp ngươi."
"Thế này sao được, có phải ngươi có âm mưu gì không?" Lâm Bắc Phàm hoài nghi.
Hắn vẫn luôn không hợp nhau với Nữ Oa nương nương, nàng mà lại tốt bụng như vậy sao?
Sau lưng không có âm mưu gì sao?
Nữ Oa nương nương cũng không có âm mưu gì, chỉ là trước đó nghe thấy Lâm Bắc Phàm một mình đối đầu với chúng Thánh Nhân, trong lòng có hơi xúc động, thế là muốn trợ giúp hắn một chút.
Nữ Oa nương nương làm bộ muốn lấy lại: "Vậy ngươi có muốn hay không? Không muốn thì để ta thu hồi!"
"Muốn, tại sao lại không muốn?" Lâm Bắc Phàm nhanh chóng bỏ Hà Đồ Lạc Thư vào trong túi.
Mặc kệ có âm mưu gì, trước tiên cứ nuốt đồ tốt vào bụng đã rồi nói.