Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 798 - Chương 798. Cửu U Đệ Nhất Thiếu

Chương 798. Cửu U đệ nhất thiếu Chương 798. Cửu U đệ nhất thiếu

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Lâm Bắc Phàm không để ý tới hắn, đi về bên cạnh đám người Lâm Vi Vi.

Tất cả mọi người xung quanh đều tránh ra, kính sợ nhìn Lâm Bắc Phàm, không dám tới gần, còn có rất nhiều người nghe danh mà đến, cuối cùng vây kín cả đường cái, nhưng đều không dám tới gần, ngay cả thần ma cũng ngừng bước.

Lâm Bắc Phàm nhờ một trận chiến này mà tên tuổi vang vọng cả vạn giới.

Trước đó có một vài thần ma chỉ loáng thoáng nghe về hắn, còn tưởng toàn bốc phét, một thần ma mới lên cấp làm sao có thể cường đại như vậy được? Nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy, tất cả ngưỡng mộ, có lòng kết giao.

Nhưng đây cũng là một vị hung tinh, hình như từ khi xuất đạo đến nay, những thần ma đụng phải hắn đều không có kết cục tốt.

Cho nên ai nấy cũng chần chừ, chỉ dám đứng quan sát từ xa.

Tà Quân đuổi theo, ôm lấy bộ mặt bị đám bầm dập, nhe răng nhếch miệng, nhiệt tình nói: "Vừa rồi ngươi ra tay quá độc ác, thế mà lại dùng thế giới để nổ ta, nếu như không phải thực lực ta cao cường thì đã bị ngươi nổ chết rồi!"

Lâm Bắc Phàm vừa vuốt gấu trúc, vừa liếc mắt nhìn hắn: "Đừng có nói bậy, chủ yếu là da mặt ngươi dày, nổ không vỡ!"

Tà Quân: "..."

Người xung quanh đều bật cười.

"Vừa rồi đánh rất đã nghiền, Tà Quân ta đã lâu không được đánh thống khoái như vậy, lần sau chúng ta lại ước chiến!" Trong mắt Tà Quân toát ra ý chí chiến đấu, đây là một đối thủ khó gặp được, khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.

"Ngươi muốn đánh nhau thì đừng có tìm ta, ta ghét nhất là đánh đánh giết giết, thật ra nguyện vọng bình sinh của ta chỉ là có được một căn phòng, đối diện với biển, xuân về hoa nở!" Lâm Bắc Phàm ung dung nói.

Đám người: "..."

Ghét nhất là đánh đánh giết giết, ngươi nói chuyện có thể có chút lương tâm được không?

Ngươi giết thần ma còn ít sao?

Hiện tại khắp vạn giới đều có truyền thuyết về ngươi!

Tà Quân vẫn tự nhận là da mặt bản thân rất dày, không ngờ da mặt người trước mắt này lại còn dày hơn cả hắn, nói dối không cần luyện tập, thậm chí ngay cả hai mắt cũng không chớp lấy một cái!

Nếu như không phải biết rõ ngươi là người, ta còn thực sự tin ngươi là tà rồi!

Chắp tay, cam bái hạ phong!

Tà Quân bỗng nhiên cười ha ha: "Đây gọi là không đánh nhau thì không quen biết, bằng hữu ngươi ta định rồi!"

Không hổ là Tà Quân, suy nghĩ vô cùng không bình thường!

Vừa mới tìm người ta đánh một chầu, bị đánh thảm như vậy mà vẫn chạy tới kết giao bằng hữu!

"Tránh qua một bên cho ta, nhìn thấy ngươi là lại phiền muộn!" Lâm Bắc Phàm không chút khách khí nói, dẫn theo chúng nữ tiếp tục đi dạo phố.

"Ngươi không muốn làm bằng hữu của ta nhưng ta lại muốn coi ngươi là bằng hữu, thậm chí con coi ngươi như huynh đệ! Từ nay về sau, ngươi chính là đệ đệ của ta! Ngươi không muốn làm cũng phải làm, một lời Tà Quân ta đã nói ra, thần ma cũng khó thoát!" Tà Quân đuổi theo ồn ào, trong lòng có mấy phần đắc ý.

Ta đánh không thắng ngươi, nhưng bối phận của ta cao hơn ngươi!

Cho nên huynh đệ này ta định rồi!

Lâm Bắc Phàm không muốn nói chuyện, lấy từ trong số bảng hiệu của gấu trúc ra một cái, bên trên chỉ có một chữ.

Cút!!!

Tà Quân: "..."

"Xin chào các vị đệ muội!" Tà Quân ngăn trước mặt các nữ tử của Lâm Bắc Phàm, sau đó móc ra một đống tiên khí, nói: "Đây là lễ vật gặp mặt đại ca cho các ngươi, mong các ngươi không chê!"

Trong lòng thầm thấy vui mừng, chinh phục được đám đệ muội các ngươi này, ngươi còn dám không nhận vị huynh đệ này không?

Các nữ tử nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm vô cùng ghét bỏ: "Chút đồ rách nát này, sao ngươi móc ra được?"

"Đây chính là tiên khí, ngay cả thần ma cũng chưa hẳn đã có được!"

Lâm Bắc Phàm một chưởng vỗ qua, tất cả tiên khí đều tan nát, nói: "Ngươi xem, vỗ một cái liền nát, cái này còn không phải là đồ rách nát sao?"

Tà Quân: "..."

Có thể chịu được một đòn của ngươi, chỉ sợ chỉ có tiên khí cấp tiên thiên mà thôi!

Dạng tiên khí này... Hắn không có!

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ tay, phủi bay vụn của tiên khí trên tay, nói: "Được rồi, ngươi đi đâu đó mát mẻ mà đứng, thuận tiện mang cả đống đồ rác rưởi kia của ngươi đi nữa!"

Tà Quân: "..."

"Ha ha ha..." Lúc này, một tiếng cười không chút kiêng kỵ truyền đến.

Lâm Bắc Phàm và Tà Quân đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào đen phình bụng cười to, thân thể ngã trái ngã phải không thẳng lên nổi: "Ha ha, cười chết ta! Đường đường là Tà Quân, thế mà lại chịu thiệt trước một tên tiểu bối... Dâng lên tận cửa để bị vả mặt... Ha ha, cười chết ta, đây là chuyện cười buồn cười nhất ta nghe được trong hơn mấy vạn năm nay!"

Tà Quân tức giận đến nỗi lệch cả mũi, nổi giận đùng đùng xông tới tóm lấy thanh niên mặc hắc bào kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cửu U đệ nhất thiếu, vừa rồi ngươi xem kịch có đủ đã nghiền chưa?"

"Đã nghiền, vô cùng đã nghiền! Cười chết ta... Ha ha..." Thanh niên mặc hắc bào lại lần nữa bật cười, vô pháp vô thiên.

"Ta cho ngươi đã nghiền! Ta cho ngươi cười! " Tà Quân giơ nắm đấm lên, mạnh mẽ đập về phía mặt thanh niên mặc hắc bào.

"Bành" "Bành"...

Hai con mắt của thanh niên mặt hắc bào đều bầm đen, hắn kêu to: "Ai u! Quân Mạc Tà, ngươi dám đánh ta..."

Tà Quân hừ lạnh: "Sao không dám? Ta đánh ngươi còn ít hay sao? Không đánh ngươi ta còn gọi là Tà Quân được chắc..."

Thanh niên mặc hắc bào cũng giơ nắm đấm lên: "Để ta đập chết ngươi, cho ngươi về với tổ tông!"

Thế là 2 thanh niên thần ma liền ra tay đánh nhau, giống như hai tên lưu manh cùng xông vào đánh nhau.

Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nhìn mà mở cờ trong bụng: "Hai vị anh hùng, đánh nhau ở trong đây không tốt lắm, ảnh hưởng tới người khác, để ta giúp các ngươi!"

... . .

Sau đó nhẹ nhàng phất tay một cái, chuyển hai người ra ngoài Đào Bảo thương thành.

Thế là đại chiến thần ma lại lần nữa nổ ra!

2 người đều là đại cao thủ thần ma tam giai, một khi đánh lên liền rất kinh khủng.

Đủ loại chiêu thức thần thông hạ bút thành văn, đánh tới sấm vang rền rĩ, thế giới rung chuyển, long trời lở đất, sao xa sụp đổ!

Đào Bảo thương thành liên tục rung chuyển, màn sáng bảo hộ bị đánh nát nhiều lần!

Người trong thành đều đứng ngồi không yên!

Tình huống này còn kịch liệt hơn cả trận chiến vừa rồi!

Thật ra khi đánh nhau sợ nhất là thực lực hai bên ngang nhau, cứ thế sẽ đánh mãi không dứt, cuối cùng đánh ra hỏa khí, không khống chế nổi.

Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu là 2 người có thực lực ngang nhau, cả hai đều hiểu rõ điều này, nhưng hết lần này tới lần khác, một kẻ tà môn một kẻ điên cuồng, đều không phải loại người dễ dàng chịu thua, thế nên vừa khai chiến đã phóng ra đại chiêu, đánh không dứt nổi.

"Tiểu tử, ngươi lại dám đánh vào mặt ta?"

"Ta đánh vào mặt ngươi đấy! Hừ hừ, làm sao, không phục à?"

"Hôm nay ta không quất chết ngươi, ta không phải Cửu U đệ nhất thiếu!"

...

Cứ như vậy, hai người vừa đấu võ mồm vừa phóng đại chiêu.

Đào Bảo thương thành rung chuyển, rất nhiều cửa hàng đều sụp đổ, Đào Bảo thương thành cũng có nguy cơ sụp đổ.

Một vệt ánh sáng bắn ra từ trong Đào Bảo thương thành, tách Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu đang hăng say đánh nhau ra.

Một người trung niên có khuôn mặt già nua rõ ràng xuất hiện ở giữa hai người, bất đắc dĩ nói: "Hai vị đều dừng tay, Đào Bảo thương thành của ta sẽ bị hai vị tàn phá mất!"

Bình Luận (0)
Comment