Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Cửu U đệ nhất thiếu... Ha ha... Không ngờ có một ngày... Đường đường là Cửu U đệ nhất thiếu... Lại bị một súc sinh khinh bỉ! Ha ha, thật là thích chết ta..." Tà Quân cười đến mức ngã trước ngã sau.
Cửu U đệ nhất thiếu nổi giận: "Hay cho một Quân Mạc Tà ngươi, sao ngươi dám nói vậy? Không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà xem ngươi đẹp hơn súc sinh ở chỗ nào? Ta còn cao ráo cường tráng, ngươi thuần túy chỉ là một con gà mái bị lột sạch lông!"
Tà Quân lại lần nữa nổi giận: "Ngươi nói ai là gà mái?"
Cửu U đệ nhất thiếu cười lạnh: "Ngoại trừ ngươi còn có ai khác sao?"
Tà Quân vén tay áo lên: "Ha, ta đánh chết ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh giả mù sa mưa nói: "Không nên đánh nhau, đánh nhau là không tốt! Hai vị đều là người có mặt mũi, đánh nhau sẽ làm mất thân phận, dứt khoát đi quyết đấu đi, ta đưa các ngươi ra ngoài!"
...
Thương Nghiệp chi thần bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, lại muốn đánh?
Không biết Đào Bảo thương thành của ta còn chống đỡ nổi hay không đây?
Thế là vội vàng khuyên bảo: "Hai vị không nên ồn ào, đây là ngày vui của đào bảo ta, dĩ hòa vi quý, hai vị đều là bạn tốt của ta, cho lão phu chút mặt mũi có được không?"
Lâm Bắc Phàm cũng ở bên cạnh khuyên nhủ, lắc đầu thở dài: "Đúng vậy, động một chút liền đánh nhau, quá bạo lực, như vậy thật không tốt!"
Cửu U đệ nhất thiếu, Tà Quân, Thương Nghiệp chi thần đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, khóe mắt run rẩy.
Nói đánh nhau là ngươi, khuyên can cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Đối diện với ánh mắt sắc bén của đám người, Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc, treo một nụ cười dịu dàng như gió xuân trên mặt, còn có thêm một chút hoang mang: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
"Đúng! Nói quá đúng!" Cửu U đệ nhất thiếu nghiến răng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tà Quân, nghển đầu vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Tà Quân, ta cho lão Mã mặt mũi, tạm thời không tính toán với ngươi! Trận quyết đấu này nợ đó, ngày sau tái chiến!"
Tà Quân không sợ: "Đây cũng chính là lời ta muốn nói với ngươi!"
Thương Nghiệp chi thần nhẹ nhàng thở ra.
Lại nhìn ba người này, thực sự quá không an phận.
Một kẻ điên cuồng, một kẻ tà môn, còn có một kẻ cuối cùng chỉ sợ thiên hạ không loạn, ba người cùng tụ lại một chỗ thực sự quá nguy hiểm, động một chút đã gây ra đại chiến, nhất định phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào.
Thế là bèn nói: "Sau đây cứ để lão phu dẫn đường cho ba vị, đi du lãm quanh Đào Bảo thương thành."
"Vậy làm sao được? Ngươi dù sao cũng là chủ nhân của Đào Bảo thương thành, trăm công nghìn việc, quá vất vả! Ngươi cứ đi làm việc của ngươi, tự chúng ta có thể chiếu cố tốt bản thân!" Lâm Bắc Phàm quan tâm nói.
"Không! Ta vẫn nên đi cùng các ngươi thì hơn, để lão phu tận chức tận trách!" Thương Nghiệp chi thần vội vàng nói, những thần ma thiên kiêu này, ai nấy cũng đều không an phận, hắn thật sự sợ chân trước mình vừa đi chân sau đại chiến đã bùng nổ.
Thế là Thương Nghiệp chi thần dẫn theo đám người đi khắp Đào Bảo thương thành.
Thương Nghiệp chi thần cực kỳ hào phóng, mọi người muốn mua gì đều tính hết cho hắn, để mọi người coi như mình đang ở nhà.
...
Trên võ đài Đào Bảo thương thành, lúc này đang phong bế diễn tập.
Đám người Lý Tử Thanh, Diệp Khuynh Thành vừa mới diễn tập xong, biểu hiện đặc sắc của bọn họ chinh phục tất cả mọi người ở đây, không ngoài dự liệu trở thành tiết mục áp đài của khai mạc lễ mua sắm đào bảo.
Trên mặt Lý Tử Thanh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Tuy tiết mục này các nàng nhất định có thể biểu diễn trong lễ mua sắm, nhưng sắp xếp thế nào thì vẫn có chọn lựa, màn biểu diễn tốt nhất tất nhiên phải sắp xếp vào thời gian bắt mắt nhất sôi nổi nhất.
Trong cuộc diễn tập vừa rồi, Thiên Hoàng ca kịch viện bọn họ nhờ có thực lực mạnh mà đánh bại tất cả các đoàn vũ đạo xuất sắc đến từ vạn giới, thế nên được sắp xếp biểu diễn ở khung thời gian tốt nhất.
Lần này, Thiên Hoàng ca kịch viện bọn họ sẽ tỏa sáng xuất hiện trước mắt vạn giới.
Diệp Khuynh Thành cũng vô cùng cao hứng, lần này sẽ biểu diễn trước mặt ngàn vạn người, bằng tư sắc của lão nương... A phi, bằng tư sắc của ta, ta không tin mình không chinh phục được các ngươi! Nói không chừng thực lực còn có thể tăng lên một bậc!
Loạn Mã khi nam khi nữ cũng rất cao hứng, chỉ cần có thể ở bên Diệp Khuynh Thành là hắn đã vô cùng cao hứng.
Lúc này, có một đám thiếu nữ khả ái chán nản đi ngang qua trước mặt bọn họ, trong số đó có một tiểu thiếu nữ mặc quần áo lục sắc có dáng dấp thực sự đáng yêu, khiến cho bọn họ không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
"Các nàng là ai, làm sao vậy?" Lý Tử Thanh hỏi.
Phó đạo diễn phụ trách tiếp đãi Thiên Hoàng ca kịch viện đứng bên cười nói: "Các nàng là Vũ Pháp thiên nữ, đến từ thế giới Vũ m, một thế giới khiêu vũ ca hát, các nàng tới đây để tranh cử danh ngạch tham gia, nhưng đáng tiếc đã bị đào thải."
"Hình tượng của các nàng thoạt nhìn rất tốt, ngay cả tư thế đi cũng hiện ra bản lĩnh vũ đạo, làm sao lại bị đào thải vậy?" Lý Tử Thanh hỏi.
"Hình tượng các nàng tốt, khiêu vũ cũng rất tốt, nhưng chỉ có những thứ này thì chưa được!" Phó đạo diễn lắc lắc đầu: "Phải biết khách nhân của chúng ta đều là cường giả tới từ vạn giới, thực lực kém nhất cũng là Thiên Nhân, mà còn không thiếu thần ma, ánh mắt của bọn họ cực kỳ sắc bén, yêu cầu rất cao, một chút sai lầm nhỏ xíu cũng không thể có, còn phải phù hợp với thiên địa vạn tượng, như vậy mới có thể khiến cho người ta nảy sinh cản giác ưu mỹ, vậy nên vũ giả phải có thực lực cao, các nàng không đạt được yêu cầu này."
Lý Tử Thanh gật đầu một cái, vô cùng tán đồng.
Người có thực lực càng mạnh, trình độ thưởng thức lại càng cao.
Giống như bây giờ nàng có thực lực cao thâm, ngũ quan càng thêm nhạy bén, quay đầu nghe lại những ca khúc nàng hát trước kia, phát hiện vô cùng khó nghe, đặc biệt khó nghe, nhất định chính là tạp âm.
Nàng còn như vậy, càng đừng nói tới cường giả cấp thần ma.
Phó đạo diễn nói tiếp: "Chỉ có Khuynh Thành nữ thần, còn có vũ cơ Loạn Mã ngươi mang tới, chỉ có vũ đạo ưu mỹ động lòng người của các nàng mới có thể chinh phục được cường giả thần ma, khiến thần ma động tâm..."
Khóe miệng Lý Tử Thanh co giật.
"Về phần Vũ Pháp thiên nữ..." Phó đạo diễn lắc lắc đầu: "Trên thực tế các nàng đều rất có thiên phú vũ đạo ca hát, hình tượng tốt âm thanh ngọt ngào, đáng tiếc thế giới lại hạn chế bọn họ, người đến từ thế giới tiểu thiên chung quy vẫn không đột phá được!"
Nhưng mà sau khi nghe nói vậy, Lý Tử Thanh lại hơi động lòng.
Thế giới hạn chế các nàng, nhưng nếu kéo các nàng đến thế giới linh khí khôi phục để bồi dưỡng thì sẽ như thế nào?
Giúp thực lực các nàng tăng lên sẽ như thế nào?
Tim Lý Tử Thanh đập thình thịch, hận không thể lập tức kéo các nàng về Thiên Hoàng ca kịch viện. Ca kịch viện của nàng đang phát triển mạnh, rất cần có nhân tài vũ đạo, nhất là vũ nữ.
Nàng không muốn ca kịch viện của bản thân đều bị đại lão giả nữ chiếm cứ.
Thế là, Lý Tử Thanh đuổi theo.