Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Đương nhiên, dưới sự quấy nhiễu của Thương Nghiệp chi thần, ba người đều không đánh được.
Nhưng Thương Nghiệp chi thần cũng sợ hãi, trong một thời gian ngắn mà có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, thực sự đúng là ba kẻ vô pháp vô thiên. Thế là bèn mời bọn họ đến ngồi cạnh mình, đặt dưới mí mắt quan sát thật kỹ.
Thương Nghiệp chi thần ra sân, chứng tỏ lễ khai mạc bắt đầu.
Trong sự chờ mong của vạn chúng, Thương Nghiệp chi thần nói mấy câu, khen ngợi những đào bảo thương kiệt xuất nhất trong vạn năm qua, cho bọn họ một phần thưởng nhất định, sau đó tuyên bố lễ khai mạc bắt đầu.
Tiếp theo là biểu diễn văn nghệ đặc sắc.
Lễ mua sắm tổ chức mỗi vạn năm một lần thật ra đều là một cuộc thịnh hội văn nghệ vạn giới, bởi vì bọn họ mời hết những người biểu diễn ưu tú nhất trong vạn giới tới nơi này, có thể nói là tiết mục đặc sắc xuất hiện liên tục.
Dù là thần ma có mắt nhìn soi mói, kiến thức rộng rãi cũng không ngừng mỉm cười gật đầu.
Từng tiết mục nối tiếp nhau, làm cho người ta không kịp nhìn.
Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng tới tiết mục áp đài, chính là màn biểu diễn ca múa do Thiên Hoàng ca kịch viện mang tới.
Trong sự chờ mong của đám người, ca cơ Lý Tử Thanh tỏa sáng bước lên sân.
Nàng mặc trên người một bộ quần áo duyên dáng sang trọng, khí chất hết sức cao quý, giống như một vị nữ vương.
Trên mặt treo một nụ cười thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy thanh thản như gió xuân, thi lễ với đám người xong liền bắt đầu hát vang.
Bài hát nàng hát không có ca từ, chỉ có âm điệu, nhưng lại thể hiện ra được đủ loại cảm xúc, đủ loại cảnh tượng, không cần biết ngươi là chủng tộc gì, không cần biết ngươi có tu vi gì, đều có thể nghe hiểu, thanh âm tiến thẳng vào nội tâm, làm ấm lòng người
Tất cả người nghe đều không khỏi động dung, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ.
Thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện đủ loại dị tượng.
Thương Nghiệp chi thần nhìn Lâm Bắc Phàm, mỉm cười nói: "Đây là đệ muội sao!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái: "Ngượng ngùng!"
"Ngươi khiêm tốn đấy à?" Thương Nghiệp chi thần cười lắc đầu: "Dùng tinh thần nhập đạo, dùng nhạc nhập đạo là con đường vô cùng gian nan, đệ muội đã tiến rất xa, tương lai sẽ không kém hơn hai chúng ta!"
Đánh giá này vô cùng cao!
Lâm Bắc Phàm lại lần nữa gật đầu, đây cũng là lý do hắn một mực ủng hộ Lý Tử Thanh đi con đường này.
Đi theo con đường của người khác, chỉ có thể càng chạy càng chậm, càng chạy càng hẹp.
Tự mở ra một con đường thì có thể càng chạy càng nhanh, càng chạy càng rộng.
Lý Tử Thanh đã hết khổ.
"Hóa ra vị này cũng là đệ muội, ta vừa vặn có một tiên cầm, đưa cho đệ muội!" Tà Quân hết sức cao hứng, sau đó đắc ý vỗ Lâm Bắc Phàm một cái: "Đây là cầm dùng để tấu nhạc, ngươi đừng có bạo lực phá hủy, nhục nhã thanh tao!"
"Ta cũng có một tiên bà, đưa cho đệ muội là vừa vặn!" Cửu U đệ nhất thiếu cười híp mắt nói.
Hai người này muốn cưỡng ép nhận Lâm Bắc Phàm làm đệ đệ.
"Thịnh tình hai vị không thể chối từ, ta liền cảm tạ thay Tử Thanh!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
"Vậy là được rồi!" Hai người vỗ tay cười to, đệ đệ này không thoát được rồi.
Thương Nghiệp chi thần mỉm cười, vui lòng thành toàn cho ba người.
"Có qua có lại, ta cũng có lễ vật đưa cho 2 vị." Trên tay Lâm Bắc Phàm có thêm hai cái mũ xanh, đưa tới trước mặt bọn họ.
Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu: "???"
Một cái mũ?
Lại còn là màu xanh?
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Đây là mũ xanh lão Vương cách vách ta chuẩn bị cho 2 vị, hoàn toàn được dùng tài liệu tiên cấp chế tạo thành, không chỉ có thể chịu đòn nặng, mà đeo lên còn ấm mùa đông mát mùa hè, màu xanh đầy sức sống, nhất là còn tỏa sáng vào ban đêm, ngàn vạn dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy, vô cùng bắt mắt, rất thích hợp với hai vị!"
Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu: "..."
"Thế này không tốt lắm đâu, dạng mũ này ta không chịu nổi!"
"Ta không có thói quen đội mũ, lại còn là mũ xanh!"
Hai vị đại thiếu liên tục từ chối.
Buồn cười, nam nhân có thể mang bất cứ thứ gì, chỉ riêng không thể đội mũ xanh.
"Không được, ta nhận cầm với bà của các ngươi, các ngươi nhất định cũng phải nhận lấy mũ của ta, nếu không thì chính là không nhận người huynh đệ là ta!" Thái độ Lâm Bắc Phàm vô cùng kiên quyết, mang theo ý tứ ép buộc không thể chối bỏ.
Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu: "..."
"Một cái có đủ không? Ta có thể đưa thêm mấy cái nữa!" Lâm Bắc Phàm lo lắng hỏi.
Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu: "..."
"Lão Mã, ngươi cần không? Mũ này có rất nhiều công năng, không chỉ biết giữ ấm mà còn có thể xanh hoá. Ngươi lớn tuổi rồi, có chút lực bất tòng tâm, có lẽ phải đưa thêm mấy cái!" Lâm Bắc Phàm chuyển mục tiêu.
Thương Nghiệp chi thần đang xem chuyện cười: "Khụ khụ..."
Tà Quân chửi ầm lên: "Hay cho một Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, thế mà lại muốn đưa mũ xanh cho ta! Ngươi đúng là quá độc, độc đến mức chảy mủ cũng không đủ để hình dung ngươi! Ta không có đệ đệ như ngươi, chúng ta tuyệt giao! Chúng ta tuyệt giao!"
Cửu U đệ nhất thiếu cũng mắng to: "Cửu U đệ nhất thiếu ta vĩnh viễn không cần mũ, cả đời này không có khả năng đội mũ xanh! Mấy cái mũ xanh này tự ngươi giữ lại đi, nói không chừng một ngày nào đó chính ngươi sẽ phải đeo!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được, ta giữ lại cho các ngươi trước, khi nào cần cứ liên hệ với ta!"
Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu: "..."
Thế là mọi người vô cùng hài hòa, không một ai nhắc lại việc này nữa.
Lúc này, thanh âm Lý Tử Thanh cấ cao, một nữ tử mỹ lệ thướt tha duyên dáng hoành không xuất thế, bay múa trên bầu trời, bộ bộ sinh liên, giống như Thường Nga bôn nguyệt, lại giống như tiên nữ hạ phàm...
Một lần nhăn mày một lâng mỉm cười đều phong tình vạn chủng, khiến thiên địa phải thất sắc!
Tuyệt đẹp, làm chấn động toàn trường!
Toàn trường oanh động, ngàn vạn người kích động!
"Đây là Khuynh Thành nữ thần! Trời ạ, cuối cùng ta cũng được tận mắt nhìn thấy Khuynh Thành nữ thần!"
"Quá đẹp, nàng không chỉ khuynh thành, mà còn khuynh quốc! Không chỉ khuynh quốc, mà còn khuynh thế! Không chỉ khuynh thế, mà còn khuynh đảo vạn giới!"
"Ta yêu ngươi, Khuynh Thành nữ thần! Ta điên cuồng vì ngươi!"
"Khuynh Thành nữ thần nhìn qua, trái tim ta bị bắn trúng rồi!"
"Yêu ngươi Khuynh thành!"
...
Sau đó, thanh âm toàn trường đều hội tụ thành một câu.
"Khuynh Thành nữ thần, khuynh quốc khuynh thành!"
"Khuynh Thành nữ thần, khuynh quốc khuynh thành!"
...
Ngay cả các thần ma chủng tộc khác nhau cũng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
"Nàng thật đẹp! Đẹp đến nỗi làm ta run sợ!" Một vị thần ma có bốn chân, trên da có vảy lân kích động nói: "Lão phu vẫn cho rằng vẻ đẹp của nàng chỉ là bị người khác điểm tô quá mức mà thôi, trên đời nào có mỹ nhân như thế? Hôm nay cuối cùng lão phu cũng gặp được người thật, lão phu cho phép nàng trở thành lão bà thứ 301!"
"Không, Khuynh Thành thuộc về ta, ai cản ta ta giết kẻ ấy!" Một vị thần ma khác hai mắt đỏ bừng.
"Chỉ có lão phu mới xứng có được nàng!" Lại có một vị thần ma nói, hơn nữa còn đưa ra cảnh cáo với người xung quanh, để bọn họ không vọng động, kẻ nào động liền giết kẻ đó.